Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 200: Dạ dày của tôi nhỏ lắm

Từ Đạt Mộc thật sự nôn nóng: “Không phải, đồng chí Tô, Tiểu Trương đã nói với cô thế nào? Cô nói với tôi trước đã…”
Tô Tiếu Tiếu ôm bé con đứng dậy: “Ngại quá, đến giờ tôi phải về nhà nấu cơm tối cho các con rồi, xin lỗi không tiếp được.
Cô nói xong quay người rời đi ngay.
Đến bây giờ Từ Đạt Mộc vẫn còn ngơ ngác, qua một lúc mới hét với bên ngoài: “Tiểu Trương lăn ra đây ngay!”
Ra khỏi tòa nhà văn phòng, Tô Tiếu Tiếu hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng, cô biết chuyện này không có ai sai ai đúng cả, lãnh đạo nhìn trúng năng lực của cô điều động công việc của cô là không sai. Từ Đạt Mộc nhận chỉ thị của lãnh đạo điều động công việc cho cô cũng không sai. Tiểu Trương tiến thủ nắm bắt cơ hội này,
thể hiện bản thân cho tốt cũng không sai, có khả năng sai là chỗ bọn họ không tính đến việc cô có phối hợp với bọn họ hay không.
Kiếp trước nhìn thấy các bạn học đại học nói chuyện trong nhóm lớp, mỗi ngày đều có người oán trách đi làm quần quật thế nào, công ty ra sao, đồng nghiệp thế nào, quan hệ nhân sinh ra sao, khi đi làm chào hỏi các bộ phận thế nào, sau khi tan làm còn phải ra ngoài xã giao với lãnh đạo, mỗi ngày đều quay cuồng giống như con quay, mà tiền lương mỗi tháng đến tay cũng chỉ có chút ít như vậy.
Mỗi khi đến thời điểm này, Tô Tiếu Tiếu đều sẽ cảm thấy vô cùng may mắn vì mình không cần trải qua cuộc sống như vậy.
Tới đến nơi này rồi, cô thật sự mới cảm giác được rốt cuộc loại cuộc sống này bất đắc dĩ bao nhiêu.
Cô nhìn lên bầu trời xanh thẳm và xa vời, lại hít một hơi thật sâu: “Bé con, chúng ta đi đón cha tan làm đi, để cha chở chúng ta về nhà có được không?”
Bánh Đậu nhỏ có khả năng cảm giác được tâm trạng dao động của mẹ, mới ôm mặt cô thơm một cái, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, mẹ vui vẻ…”
Tô Tiếu Tiếu cọ lên mặt đứa bé: “Con trai, chuyện khiến mẹ vui nhất trong cuộc đời này chính là có duyên làm
mẹ của các con. Và làm vợ của Hàn Thành.
Buổi chiều mùa thu ở thị trấn nhỏ ven biển, thi thoảng lại trông thấy những áng mây đỏ giống như những đóa hoa màu vàng chậm rãi kéo dài đến tận chân trời, rơi vào trong biển rộng lăn tăn sóng.
Tòa nhà bệnh viện bộ đội cách đó không xa, đi đường cũng chỉ tám đến mười phút.
Tô Tiếu Tiếu thả Bánh Đậu nhỏ xuống để cậu bé tự mình đi đường. Cô nắm tay của cậu bé, chậm rãi đi đến bệnh viện bộ đội cũng đã gần năm rưỡi.
Hàn Thành tan làm lúc năm rưỡi, thường đều sẽ chỉnh sửa tài liệu hoặc là mở cuộc họp nhỏ, khi về đến nhà cũng đã gần sáu giờ. Còn hai đứa lớn trước khi đi học buổi chiều được Tô Tiếu Tiếu dặn dò tan học phải về thẳng nhà ngay, lúc này cũng nên ở nhà rồi.
“Bé cưng, chúng ta ở đây đợi cha một chút có được không?”
Bánh Đậu nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Tô Tiếu Tiếu cúi người lấy ba viên kẹo sữa từ trong cặp sách nhỏ gà con của Bánh Đậu nhỏ, đưa cho đứa trẻ một viên và mình một viên, còn một viên khác cầm ở tay còn lại.
Đứa trẻ híp mắt, quai hàm phồng lên, giống như một con chuột nhỏ đáng yêu khiến Tô Tiếu Tiếu không nhịn được mà nhéo nhẹ.
Trần Ái Dân không ngờ sẽ nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu và Bánh Đậu nhỏ ở ngay cửa bệnh viện, anh ta nhìn một lúc mới nhận ra là Tô Tiếu Tiếu, thật sự cũng làm cho kinh ngạc: “Chị dâu, người mới vài ngày không gặp đã khác xưa kia, tôi suýt thì không nhận ra cô đấy.
Áo sơ mi trắng quần đen thêm đôi giày da nhỏ, lại còn buộc tóc đuôi ngựa cao, trông giống như sinh viên đại học vừa mới vào cổng trường, khác khá xa với dáng vẻ chất phác và giản dị lúc đầu đó.
Tô Tiếu Tiếu thấy bộ dáng tức cười đó của bác sĩ Trần cũng không nhịn được mà cong khóe môi, hỏi anh ta: “Bác
sĩ Trần, đã lâu không gặp, cậu về quê trở lại rồi sao? Hàn Thành làm việc xong chưa?”
Trần Ái Dân gật đầu: “Về cũng mấy hôm rồi, chủ nhiệm Hàn cũng sắp ra ngoài rồi, cô vào tìm anh ấy hay là tôi giúp cô vào gọi một tiếng nhé?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Không cần không cần, tôi đợi ở đây là được rồi?
Cô muốn tạo một bất ngờ cho Hàn Thành, nếu thông báo trước nào còn bất ngờ gì nữa?
Trần Ái Dân nhìn đồng hồ: “Nhiều nhất thì tám đến mười phút nữa anh ấy sẽ ra, từ sau khi cô tới ngày nào anh ấy
cũng về nhà đúng giờ, chúng tôi nói đùa với nhau là anh ấy bị cô buộc ở dạ dày rồi.
Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt lại: “Anh ấy chỉ mang công việc giấy tờ về nhà làm thôi, thường đều bận đến nửa đêm canh ba”
Trần Ái Dân gật đầu: “Ai nói không phải, một ca phẫu thuật đã có một đống báo cáo cần phải viết rồi, anh ấy không mang về nhà viết làm sao mà làm xong kịp? Chị dâu, hôm nay cô nấu món gì ngon thế? Có thể làm nhiều một chút được không? Dạ dày của tôi nhỏ lắm, chỉ ăn có chút xíu như vậy thôi hà…”
1085 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận