Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 91. Chợ đen

Chương 91: Chợ đen
“Biết rồi, cha mẹ sẽ về nhanh thôi.”
Tô Tiếu Tiếu pha cho ba đứa trẻ mỗi người một bát sữa mạch nha, chia cho Cơm Nắm và Trụ Tử hai cái bánh hẹ, còn Bánh Đậu nhỏ một cái rồi kêu bọn nhỏ ngồi xuống từ từ ăn.
Trụ Tử nhỏ chỉ có khi cha còn sống mới từng uống qua sữa mạch nha, mẹ cậu bé nói đó là thứ cho trẻ nhỏ uống, cậu bé lớn rồi không cần uống nữa nên cậu bé cũng đã quên mất nó có vị gì rồi: “Dì Tô, cháu không uống đâu, cho Bánh Đậu uống thêm một chút đi.”
Tô Tiếu Tiếu còn chưa nói gì thì Cơm Nắm nhỏ đã nói: “Đồ ở nhà bọn em đều là mọi người cùng có phần, anh không uống thì em với Bánh Đậu cũng không thể uống.”
Cơm Nắm nhỏ này, Tô Tiếu Tiếu xoa đầu Trụ Tử nhỏ: “Cơm Nắm nói đúng đấy, cùng nhau uống đi.”
Trụ Tử nhỏ duỗi đầu lưỡi liếm một chút, uống một hớp nhỏ cũng không nỡ nuốt xuống.
Tô Tiếu Tiếu lần lượt xoa đầu lũ trẻ rồi lại dặn dò nhiều lần không thể chạy lung tung, không thể động vào bất cứ thứ gì nguy hiểm, cô đã ăn một cái bánh hẹ, kêu Hàn Thành mang theo hai cái vừa đi vừa ăn, rồi lại dặn Trụ Tử mấy câu mới nắm tay Hàn Thành đi ra ngoài cửa.
Lúc này còn chưa đến bảy giờ sáng, trên đường vẫn chưa có người đi đường gì cả, Hàn Thành vừa ăn bánh hẹ vừa để mặc Tô Tiếu Tiếu kéo mình đi, cũng không hỏi cô dẫn anh đi đâu.
Gần đến chợ, cô mới hỏi Hàn Thành: “Anh có biết chợ đen ở đâu không?”
Hàn Thành suýt chút nữa thì mắc nghẹn miếng bánh cuối cùng, hỏi: “Em kéo anh ra ngoài sớm như vậy là để đi chợ đen sao?”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Đúng đó, dầu nhà chúng ta đã cạn đáy rồi, cách lần sau anh được phát phiếu dầu còn gần mười ngày nữa, theo như cách ăn của nhà chúng ta thì ngày mai phải bỏ nước vào đun cải trắng mất, còn phải ăn đến hơn một tuần lận, nhưng cũng không nhất định phải mua được dầu mà mua chút thịt heo mỡ về nhà chế dầu cũng được.”
Tuy rằng Hàn Thành chưa từng tới chợ đen mua đồ nhưng biết nó ở đâu, Trần Ái Dân đã từng tới, trở về còn nói mãi không thôi nên anh muốn không biết cũng khó. Trước đó anh không quan tâm chuyện củi lửa dầu muối trong nhà cho lắm, thức ăn nhà bọn họ ngon thì ngon nhưng cũng chưa từng thấy Tô Tiếu Tiếu bỏ bao nhiêu dầu vào, nhanh như vậy đã hết dầu rồi sao?
“Em nên nói sớm một chút, không ở hướng này.” Hàn Thành đáp.
Tô Tiếu Tiếu lấy khăn tay lau vết dầu bên khóe miệng của Hàn Thành, nói bằng giọng dịu dàng: “Còn không phải vì thấy anh ăn rất vui vẻ, tránh làm phiền anh sao?”
Hàn Thành bật cười, đồ cô làm ngon như vậy, bữa nào anh ăn mà không vui vẻ chứ?
Hàn Thành nắm tay cô, chỉ một hướng: “Ở bên đó, đi nào, có hơi xa, chúng ta nên đạp xe đạp tới.”
Thời buổi này chú trọng nam nữ không được thân mật nên gần như không có đôi vợ chồng trẻ nào tay nắm tay đi trên đường lớn giống như Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu, bình thường đi đâu cũng dẫn hai cái bóng đèn nhỏ theo, cũng chỉ có những lúc như thế này Tô Tiếu Tiếu mới sinh ra một chút cảm giác yêu đương.
Không dễ gì.
Nhưng đến nơi đông người hơn cô vẫn chủ động buông tay của Hàn Thành ra, tránh cho người ta đàm tiếu.
Cái gọi là chợ đen nằm bên dưới một cây cầu phía đông, chính là người túm năm tụm ba lại mua bán đồ, lúc này quản chế nghiêm ngặt, lén lút mua bán đều là phạm pháp, Tô Tiếu Tiếu nghe bà thím ở gốc đa nói nơi này chỉ mở từ hơn năm giờ sáng đến khoảng bảy rưỡi là tan, vật phẩm hàng hóa cũng không nhiều nhưng đều là hàng hiếm.
Tô Tiếu Tiếu biết chẳng đến vài năm nữa, nền kinh tế kế hoạch sẽ đi tới hướng kinh tế thị trường, mua bán bên tình bên nguyện hoàn toàn không phải chuyện phạm pháp gì cho nên cũng không có gánh nặng tâm lý gì nữa.
Tô Tiếu Tiếu chỉ không ngờ lại sẽ đụng phải Châu Ngọc Hoa ở nơi này.
“Hàn Thành, anh về trước đi, để lũ trẻ ở nhà một mình em vẫn thấy không yên tâm, em và chị Ngọc Hoa đi dạo một chút, sẽ cố hết sức trở về trước khi anh đi làm.”
Hàn Thành nhíu mày.
Châu Ngọc Hoa nói: “Sao thế, lo lắng tôi bán vợ của anh đi sao? Mà nhắc tới thì vẻ ngoài của Tiếu Tiếu thật sự có thể bán được giá tốt đấy.”
Tô Tiếu Tiếu đẩy Hàn Thành đi: “Được rồi chị Ngọc Hoa, chị đừng trêu anh ấy nữa, về đi mà.”
Hàn Thành nói: “Cô đừng dẫn cô ấy đi đến những nơi lung tung.”
Châu Ngọc Hoa giậm chân: “Này, Hàn Thành, anh có ý gì hả, những nơi lung tung là cái gì hả?”
Tô Tiếu Tiếu kéo Châu Ngọc Hoa: “Đi thôi đi thôi, không đi nữa là dẹp sạp đó.”
Châu Ngọc Hoa: “Lão Hàn này để tâm đến em thật đó, cứ như bảo vệ tròng mắt ấy, trước đây cũng không thấy như vậy với Dương Mai…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận