Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 346: Vẫn nuôi được

Năm ngoái Hàn Thành xin nghỉ rất dài, ngược lại năm nay ở đây đón tết, trực ban cũng không có gì đáng trách.
Các anh trai đã chuyển đôi long phụng thai vào trong nhà, Tô Tiếu Tiếu lại thái một đĩa cà chua trộn đi vào,
Bánh Bao nhỏ nhìn thấy cà chua đã “a” kéo Tô Tiếu Tiếu đòi ăn.
Cà chua rất mềm rất ngọt, lại mọng nước, không làm Bánh Bao nhỏ nghẹn. Tô Tiếu Tiếu giúp cậu bé đeo yếm
nhỏ và găng tay nhỏ, rồi lấy một miếng cho cậu bé cầm trong tay, nắn gương mặt tròn ủng của cậu bé: “Nhóc
tham ăn, giống y như anh Cơm Nắm của con.
Đây lại là thứ mà Bánh Bao nhỏ chưa từng ăn bao giờ, cà chua đỏ thẫm trông thì rất ngon, Bánh Bao nhỏ cũng không thèm nghĩ ngợi mà nhét thẳng vào trong miệng, đừng thấy cậu bé nhỏ nhưng biết ăn, người ta trực tiếp hút tim cà chua ở giữa vừa mềm vừa trơn, ăn một miếng quẹt miệng một cái trông vô cùng ngon. Cơm Nắm nhỏ đang cầm một miếng cà chua nhét vào trong miệng, thấy bộ dáng ăn cà chua của Bánh Bao nhỏ còn nói một cách vô cùng khẳng định: “Mẹ ơi, ai bảo mẹ làm đồ ăn ngon như vậy chứ, con cảm thấy khi BánhBao nhỏ lớn đến bằng con chắc hẳn còn có thể ăn nhiều hơn con.
Tô Tiếu Tiếu nhìn bộ dáng nhỏ híp mắt đầy hưởng thụ của Bánh Bao nhỏ, được rồi, thực ra cô cũng cảm thấy như vậy.
Hàn Thành gắp thức ăn vào bát của Tô Tiếu Tiếu: “Ăn không được bao nhiêu, anh vẫn nuôi được”
Tô Tiếu Tiếu dở khóc dở cười.
Không thể không nói ăn thức ăn chiên dầu thật sự có thể khiến người cảm thấy sung sướng, chỉ nghe âm thanh giòn rụm, cảm giác ngoài giòn trong mềm có thể làm tăng mạnh cảm giác thèm ăn. Bữa cơm này rõ ràng không có lấy một miếng thịt nhưng cả gia đình ăn no còn thỏa mãn hơn một bữa đầy thịt, nhưng mà có hơi nóng và hơi tốn dầu.
Canh lê hoa cúc đã nấu xong, Tô Tiếu Tiếu múc đầy vào bình giữ nhiệt cho Hàn Thành kêu anh mang đi làm uống, còn đám trẻ coi như trà chiều, lê và củ năng cũng có thể ăn, ngọt lại trơn khiến đám trẻ vẫn rất thích, đặc biệt là Bánh Đậu nhỏ vô cùng thích uống.
Bánh Bao nhỏ thấy các anh trai uống vui vẻ, cũng ồn ào “a” đòi uống, Tô Tiếu Tiếu nói với Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Đậu nhỏ cho em uống trai uống một hớp đi, không thể uống nhiều, chỉ uống một hai hớp cho thông giọng là đủ
rồi.
“Vâng thưa mẹ.. Bánh Đậu nhỏ thích nhất là chia sẻ thức ăn với em trai, cậu bé sáp cái bát nhỏ của mình tới trước mặt Bánh Bao nhỏ, Bánh Bao nhỏ húp sùn sụt hai hớp, Bánh Đậu nhỏ cảm thấy còn vui hơn cả mình tự uống.
Đợi sau khi đồ chiên rán để nguội rồi, Tô Tiếu Tiếu tìm cái vò sạch hoặc là túi nhựa đựng chúng lại, lúc này mới thể hiện tác dụng của hộp sữa mạch nha và bình sữa bột, một hộp đựng bánh nhúng, hai hộp bánh quai vạc, một hộp bánh trứng rán, một hộp lạc rán và một hộp đậu tương rán, còn có bánh rán của nhà Cá Nhỏ, bánh rán vừng mà nhà Đôn Đôn tặng, những thứ này chính là hàng tết hoàn toàn do nhà tự làm.
Đậu tương rán và lạc rán vào buổi sáng lười làm đồ ăn để ăn kèm với cháo là thích hợp nhất, có đôi khi Cơm Nắm và Trụ Tử cũng thích đựng mấy hạt trong túi mang tới trường, khi đói lại ăn hai hạt, cho nên Tô Tiếu Tiếu thường sẽ rán một ít đựng đấy để lũ trẻ có thể lấy ăn bất cứ lúc nào.
Khâu nhục khoai sọ buổi tối mới là món chúc tết, món này quả thật đã phá vỡ nhận thức của Hàn Thành, Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ về thịt ba chỉ và khoai sọ, làm sao có thể ngon như vậy chứ?
Đại Bảo và Tiểu Bảo ở thôn Tô Gia cũng đã từng ăn khi một vài hộ gia đình bày cỗ nhưng số lần không nhiều, lớn
như vậy rồi có khả năng cũng chỉ từng ăn hai lần, nhưng trong ký ức chắc chắn không ngon bằng cô làm rồi. Khoai mỡ mềm nhũn dùng nước sôi rửa sạch lớp dầu bên ngoài rồi thêm vào trong cháo bột của long phụng thai, không chỉ Bánh Bao nhỏ đòi ăn mà ngay cả Bánh Trôi nhỏ cũng ăn nhiều hơn mấy miếng.
Chớp mắt đã tới ba mươi tết, lại đến thời điểm dán câu đối xuân.
Câu đối xuân hàng năm là Hàn Thành viết nhưng năm nay có hơi đặc biệt, Tô Tiếu Tiếu kêu lũ trẻ tự mình phát huy sự sáng tạo, để tự bọn trẻ bàn bạc cảm thấy chỗ nào cần dán gì thì viết cái đó, cô và Hàn Thành chỉ chịu trách nhiệm đặc biệt là dán chứ không tham gia sáng tạo, quyết định này khiến bọn trẻ vui muốn xỉu. Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu vào nhà kho lấy giấy đỏ, anh bảo: “Câu đối ở cửa vẫn nên để anh viết đi. Anh cũng không muốn người qua đường dừng ở trước cửa nhìn chằm chằm vào nhà mình đâu.
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Để lũ trẻ viết đi”
Cô sáp tới bên tai anh nói: “Nếu như năm nay viết xấu bị người ta cười, vậy cả năm này bọn trẻ đều sẽ nỗ lực phấn đấu luyện chữ bút lông, đảm bảo người qua đường năm sau đều sẽ khen không ngớt miệng, anh có tin không?”
1012 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận