Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 384: Nói gì được đây

Bánh Đậu nhỏ muốn đưa gạo mà dầu mà mình kiếm được cho bà ngoại và ông ngoại ăn, Hàn Thành vốn dự định
chỉ dỡ một nửa đồ xuống, một nửa đề lại trên xe đến khi đó trực tiếp mang về thôn Tô Gia. Cơm Nắm nhỏ nói
muốn đưa sữa bột và sữa mạch nha mà mình kiếm được về cho Bé Út.
Người ta nói mình đã thông minh như vậy rồi, bớt uống một chút cũng không sao, để Bé Út uống nhiều một
chút sau này cũng có thể làm một bé cưng thông minh.
Tô Tiếu Tiếu còn có thể nói gì được nữa dây?
Cô nghĩ ngợi, dứt khoát để hết đồ lên xe mang về, dù sao bọn họ trở về lương thực phải tiêu tốn cũng không ít.
Đến khi đó quà tết mà Hàn Thành được phát để lại nhà ăn vẫn được. Ngoại công và ngoại bà của Cơm Nắm và
Bánh Đậu còn đang ở thôn Tô Gia nữa, thuận tiện cũng gửi cho bọn họ một phần.
Lời này đợi đám trẻ đi ngủ hết rồi, Tô Tiếu Tiếu mới nói với Hàn Thành.
Hàn Thành nghĩ ngợi rồi bảo: “Lãnh đạo mới nhận chức này mạnh mẽ triển khai công tác sửa lại án sai và thi
hành chính sách. Cả gia đình ba người nhà họ Lâm vốn cũng không phạm lỗi sai gì cả, bọn họ chắc hẳn có thể là
tốp đầu tiên về thành phố, anh đoán muộn nhất là năm sau bọn họ chắc hẳn có thể về thành phố. Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Vậy thật sự quá tốt rồi, hay là lần này về cho bọn trẻ gặp một lần đi?” Hàn Thành lắc đầu, xoa đầu người vợ lương thiện và bảo: “Không vội lúc này, đợi sau khi bọn họ về thành phố,
anh sẽ một mình dẫn Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ đi thăm sau, không thể làm phiền cha mẹ chúng ta” Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Cũng được, chẳng qua những thứ này đến lúc đó nói thế nào đây? Đám trẻ đều biết hết
mất, Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ lanh lợi lắm. Bây giờ hai đứa bé này không dễ lừa chút nào. Hàn Thành bảo: “Trước cứ nói rõ với bọn nó đi, chỉ nói mấy giáo viên ở sân sau đó sống khổ cực, chúng ta tặng
một phần quà tết cho bọn họ kêu bọn trẻ đừng nói lung tung ra ngoài. Chúng ta ăn xong cơm tối nhân lúc trời
tối trở về, từ sân sau gỡ xong đồ lại vòng đến đằng trước, như vậy sẽ không bị người phát hiện, cũng bớt phải giải thích với cha mẹ.
Tô Tiếu Tiếu nói: “Quanh năm suốt tháng cũng chỉ gửi được chút quà cho ngoại công ngoại bà của Bánh Đậu
nhỏ và Cơm Nắm, lại còn phải lén lút như vậy nữa chứ, đây toàn là chuyện gì đâu?
Hàn Thành ôm vợ hôn một cái, lòng dạ của cô quá tốt, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ cho
người khác, đổi lại là người khác chưa chắc có tấm lòng và phong thái giống như cô, chính vì như vậy nên con cái dạy ra cũng đều rộng lượng giống như cô.
“Không sao, loại cuộc sống này chắc hẳn sẽ kết thúc rất nhanh, nếu như anh đoán không sai thì trong tờ rơi tuyên truyền mà bộ trưởng Khương dẫn bọn trẻ làm chắc hẳn cũng có nội dung hưởng ứng lời kêu gọi của chính
sách. Ông ta chắc hẳn cũng đã nhận được tin tức gì đó, đợi khi tờ rơi xuất hiện chắc sẽ có một phen thay đổi nghiêng trời lệch đất đây”
Nếu không tại sao Tô Tiếu Tiếu lại nói khứu giác của Hàn Thành thật nhạy chứ? Cô đại khái nhớ bắt đầu từ năm sau sẽ có rất nhiều thanh niên trí thức về thành phố, năm sau nữa tuyên bố khôi phục kỳ thi đại học, tuyên bố
sự kết thúc của thời kỳ này, cô học chính trị và lịch sử bình thường nên về phần thời gian cụ thể thật sự không
nhớ rõ.
Bánh Bao nhỏ đã bắt đầu ngủ chung với các anh, trong phòng của Bánh Trôi nhỏ Hàn Thành làm cho cô bé rất nhiều đồ chơi mà cô gái nhỏ thích, còn treo chuông gió lên, Tô Tiếu Tiếu mời Nhã Lệ giúp may rèm và búp bê
xinh đẹp. Phòng của cô bé và giường nhỏ đều được trang trí rất ấm áp, bây giờ đều không bằng lòng về phòng cha mẹ ngủ mà phải mở cửa ngủ trong phòng của mình. Phòng của các anh cũng mở cửa, đứa trẻ gọi một tiếng là mấy anh trai sẽ xông qua.
Mới đầu cô gái nhỏ cho rằng các anh cố tình đùa giỡn với mình. Sau này cô bé vô cùng thích trò chơi này, biến
thành trước khi ngủ sẽ gọi anh ơi, tỉnh dậy gọi anh ơi, ngay cả nằm mơ nói mơ cũng sẽ gọi anh, ngược lại không sao cũng sẽ gọi anh, dọa cho mấy anh trai luôn chạy qua chạy lại bận rộn không ngừng.
Ba ngày sau, Hàn Thành xin nghỉ sớm, cả gia đình thu dọn xong đồ đạc bước lên con đường thân thuộc về thôn
Tô Gia.
Đám người Trụ Tử nhỏ phải qua hai ngày nữa mới có thể khởi hành, bởi vì sẽ rất nhiều ngày không gặp em trai
em gái nên cả buổi sáng cậu bé chạy qua ôm em gái không rời tay.
Em gái cho rằng anh Trụ Tử sẽ đi chung với bọn họ, kết quả xe vừa lái đi mà anh Trụ Tử còn chưa lên xe, chỉ đuổi
theo bên ngoài vẫy tay với bọn họ, khiến cô bé gấp gáp trực tiếp vỗ lên cửa sổ: “Mẹ ơi, mẹ ơi… anh…”
1057 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận