Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 453: Mua bữa sáng

Điều hiếm có hơn là tin tức khôi phục kỳ thi đại học vừa công bố vợ chồng Dương Nam Hoài đã lập tức về thôn
Tô Gia làm giáo viên phụ đạo cho các đồng chí tham gia thi đại học, trường đại học mà bọn họ ở phải đợi đến sau kỳ thi đại học mới có học sinh đại học để dạy, cho nên bọn họ chủ động gửi thư xin về làm giáo viên phụ đạo miễn phí cho các xã viên.
Bọn họ không chỉ người trở về mà còn mang về không ít sách giáo khoa và tài liệu ôn tập, vào thời điểm này những thứ này đều vô cùng quý giá, thật sự là có tiền cũng không mua được, mọi người đều vô cùng biết ơn bọn
họ.
Nếu không phải phòng thí nghiệm của Dương Lâm thật sự quá bận thì anh ta cũng về góp một phần sức. Cho nên nói người tốt sẽ được báo đáp, lúc đầu cả gia đình Tô Vệ Dân đối xử với cả nhà bọn họ tốt, bây giờ có
cơ hội bọn họ đều muốn góp một phần sức nhỏ bé, giúp các xã viên của thôn Tô Gia một phen, có thể dạy ra mấy sinh viên đại học ra thì một bí thư Tô Vệ Dân cũng sẽ được ghi một phần công.
Sau khi vợ chồng Dương Nam Hoài về, người vui nhất chính là Tiểu Bảo, cậu bé vừa rảnh rỗi là dẫn Bé Út đi học ké, cũng không quan tâm có hiểu hay không, dù sao chính là đi học cùng.
Người thú vị chính là Lưu Thủy Tiên cũng báo danh tham gia thi đại học, cô ta vốn không trong phạm vi ba khóa
đó nhưng cô ta là quả phụ liệt sĩ không nơi nương tựa lại không tái giá cũng đáng thương, cho nên công xã phá
lệ cho cô ta tham gia.
Chỉ là cô ta đã buông bỏ sách vở trong thời gian quá dài, bây giờ nhặt lại vô cùng khó khăn, nhưng chung quy đây cũng là một đường ra, tóm lại phải thử một lần mới biết có thể có được hay không.
Tóm lại cho dù là thị trấn Thanh Phong hay là thôn Tô Gia, mọi người đều đang tranh thủ từng giây từng phút
học, đều hy vọng có thể thông qua thi đại học để thay đổi vận mệnh của mình, thi đại học đã trở thành chủ đề nóng hổi nhất của toàn dân, mọi người đều đang chú ý cao độ vào chuyện này.
Cách thời gian thi đại học càng gần tâm trạng của mọi người càng khẩn trương hơn, duy chỉ có Tô Tiếu Tiếu là
càng ngày càng thả lỏng. Cô đã chuẩn bị cho một ngày này mười năm rồi, kiếp trước cũng là từ trong các cuộc thi lớn nhỏ một đường chém giết đến tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cho nên tâm thái của cô rất tốt. Hàn Thành vẫn luôn có thói quen học hành, cũng đã từng tham gia thi đại học và học qua đại học nên tâm thái
cũng rất vững, huống chi thời gian thi của anh vẫn chưa ra, có thời gian để chuẩn bị.
Ngày đầu tiên thầy Cơm Nắm nhỏ này dạy học cho các đồng chí đã chinh phục được mọi người. Bọn họ được
cảm thụ sâu sắc câu “học tập không dùng tuổi tác để phân cao thấp, người thông hiểu tri thức chính là thầy” có ý nghĩa gì. Đừng thấy cậu bé vẫn là một thiếu niên nhỏ chưa rút hết vẻ ngây thơ, giọng nói cũng vẫn là giọng nhi
đồng trẻ con, ngay cả giai đoạn vỡ giọng còn chưa tới nhưng chính thiếu niên nho nhỏ như vậy lại có thể dùng một giọng phát âm trôi chảy giống y như trong băng dạy bọn họ học.
Bọn họ xấu hổ nhưng cũng khâm phục, lại càng cảm thấy kiêu ngạo vì tổ quốc có một thiếu niên mạnh mẽ như
vậy, bọn họ đã có thể đoán trước được khi một thiếu niên mạnh như Cơm Nắm trưởng thành, cũng tham gia kỳ
thi đại học bước chân vào đại học cao đẳng học chuyên sâu, để tương lai góp một viên gạch xây dựng kiến thiết nước nhà sẽ rầm rộ cỡ nào.
Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành thi thoảng cũng sẽ lên lớp dạy bọn họ, hai người này đều là toàn năng, môn nào cũng
có thể giảng, cho nên bọn họ tập trung giải thích các câu sai trong bài thi thử, một khoa học tự nhiên, một khoa học xã hội song kiếm hợp bích cũng là vô địch.
Thị trấn Thanh Phong vào tháng mười hai, một thị trấn duyên hải gần phía nam nhất này chỉ cần mặc một chiếc
áo khoác là có thể đối phó với thời tiết đẹp.
Ngày mười một tháng mười hai, trời xanh trong veo, ngàn dặm không mây, là một ngày nắng đẹp ấm áp. Một
ngày này, cánh cửa đại học đã đóng mười năm cuối cùng cũng mở ra với đại quân năm phẩy bảy triệu người. Cơm Nắm dậy từ sáng sớm, muốn dẫn hai em cùng nhau đi tới tiệm cơm quốc doanh mua bữa sáng, Bánh Bao
nhỏ không chịu dậy, nghe thấy anh lớn muốn mua bánh chẻo và bánh rán vừng cho cậu bé ăn mới lăn một cái bò dậy, nhắm mắt muốn leo lên lưng anh trai nhỏ.
Bánh Đậu nhỏ bảy tuổi đã rút bớt vẻ trẻ con mũm mĩm, tuy rằng không tính là gầy nhưng thật sự không cõng nổi khúc thịt nhỏ nung núc thịt này. Cơm Nắm thật sự không nhìn nổi nữa, chỉ đành ngồi xổm cho em trai bò lên lưng mình.
988 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận