Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 381: Nhiều như vậy

Năm hộp cơm, một hộp thịt kho tàu không tính là ít, một hộp đậu hũ đầy ắp và một hộp rau xanh cũng đầy ắp, có thể nói là một bữa khá phong phú.
Hàn Thành hỏi: “Nhiều như vậy sao? Thế này là gọi mấy phần đây?”
Cơm Nắm nhỏ chia đũa cho mọi người: “Hai phần ạ, tính dựa theo thịt kho tàu, con nói chúng ta đông người hỏi dì có thể cho thêm một ít rau xanh không, dì mới cho nhiều như vậy còn cho chúng ta thêm một hộp đậu phụ nữa”
Hàn Thành: “”
י
Bàn tay chuyên nghiệp múc đồ ăn mười năm của dì trong nhà ăn này nổi tiếng là muôi run vài cái chẳng còn gì hết, chưa từng nghe nói còn có thể cho nhiều đồ như vậy, thịt kho tàu cũng vậy, bình thường mua ba phần cũng không nhiều đến vậy, cũng không biết hai đứa trẻ này đã làm thế nào.
Trụ Tử không nhịn được mà oán trách: “Không phải đâu ạ, Cơm Nắm hỏi trẻ con nhà dì ấy học lớp mấy, thành tích học ở lớp đó thế nào, nói một hồi hóa ra cháu trai dì ấy là bạn học cùng lớp khi bọn cháu học lớp một, Cơm Nắm ‘lơ đãng’ báo tên của mình nên người ta mới cho nhiều như vậy thôi. Dì Tô ơi, Cơm Nắm còn khen dì ấy có cháu trai lớn hơn cả em ấy, nói dì ấy xinh đẹp trẻ trung như mẹ mình, không nhìn ra đã là bà nội rồi.
Tô Tiếu Tiếu: “…” Tên nhóc giỏi giao tiếp xã hội này là Cơm Nắm nhà bọn họ không sai, nhưng tại sao lại muốn kéo cả cô xuống nước chứ?
Cơm Nắm không nhịn được mà đấm Trụ Tử nhỏ: “Anh có ăn thịt kho tàu không đây?”
Trụ Tử nhỏ đáp: “Ăn, đương nhiên anh ăn rồi, món này dùng danh dự của dì Tô của anh đổi lấy đó, lát nữa có khả năng người ta sẽ đi khắp nơi nói ‘Cơm Nắm nói tôi xinh đẹp trẻ trung y như mẹ nó, tự em xem thế nào mà làm
đi.”
Trụ Tử nhỏ nghĩ đến bộ dáng vui vẻ cười chỉ thấy răng không thấy mắt của bà dì đó, thật sự không biết nên nói gì mới phải.
Hàn Thành cũng rất cạn lời: “Ăn cơm đi, lần sau không cho phép lấy mẹ các con ra nói chuyện?
Cơm Nắm nhỏ cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, cậu bé nào biết người ta coi là thật đâu: “Mẹ ơi con xin lỗi, con
sai rồi, sai rồi, con sẽ không vì có thêm hai miếng thịt kho tàu mà ăn nói lung tung nữa đâu!”
Cậu bé nghĩ ngợi người chưa từng gặp mẹ mình đều sẽ cho rằng cha mình lấy một người vợ giống như bà dì kia, thế thì lại vùi dập mẹ mình biết bao, thất sách, thất sách.
Ngược lại Tô Tiếu Tiếu thấy không sao cả.
Cả gia đình ăn cơm xong lại đi tới bộ phận tuyên truyền lấy quà tết.
Hàn Thành càng chuyển đồ càng cảm thấy không thích hợp, lên xe rồi mới hỏi: “Sao lại nhiều như vậy?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Bản thân đám trẻ cũng tự kiếm được, bộ trưởng Khương tặng quà tết cho lũ nhỏ, còn cho mỗi người một bao lì xì to nữa”
Nói đến lì xì, Cơm Nắm nhỏ mới nhớ lấy bao lì xì ra xem một cái, vừa mở ra nhìn đã ngây người, bên trong là một tờ Đại Đoàn Kết!
Cơm Nắm giục Trụ Tử nhỏ và Bánh Đậu nhỏ: “Mau mở lì xì của các anh ra xem đi.
Hai đứa trẻ mở ra nhìn, Trụ Tử nhỏ nói: “Cũng vậy, cũng là Đại Đoàn Kết.
Bánh Đậu nhỏ cũng nói: “Của em cũng thế này…”
Tô Tiếu Tiếu còn tưởng bộ trưởng Khương chỉ cho mỗi đứa trẻ một hai đồng tiền cho có ý nghĩa thôi, chứ hoàn toàn không ngờ ông ta lại hào phóng như vậy, phải biết mười đồng tiền ở ba mươi năm trước bằng tiền lương một tháng của công nhân bình thường.
Tô Tiếu Tiếu không nhịn được sự tò mò: “Các con thật lợi hại, nhỏ như vậy đã có thể tự mình kiếm được Đại Đoàn Kết rồi, rốt cuộc các con đã giúp bộ trưởng Khương làm gì vậy?”
Ba đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh đáp: “Bí mật!”
Được rồi, lần nào cũng là đáp án này, Tô Tiếu Tiếu chẳng muốn truy hỏi nữa.
Bánh Đậu nhỏ đưa tiền cho mẹ: “Mẹ ơi, tiền cho mẹ mua thịt ăn…”
י
Hai đứa lớn khác cũng đưa qua: “Cho em trai em gái mua sữa bột ạ.
Tô Tiếu Tiếu đẩy về: “Tiền các con tự kiếm được thì tự mình cất tự mình chi tiêu, không được tiêu lung tung, đừng mua một vài thứ không có ý nghĩa là được.
Tiền mừng tuổi năm mới cô cũng đều cho bọn trẻ tự cầm, Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ còn nhỏ nên cô cầm giúp bọn trẻ, đợi trưởng thành có thể tự mình chi tiêu cũng sẽ trả cho các con.
Bánh Đậu nhỏ nghĩ ngợi rồi hỏi: “Mẹ ơi, con có thể mua vải cho bà ngoại giúp con may một cái cặp sách gà con
khác được không ạ?”
Cặp sách gà con của Bánh Đậu nhỏ từ nhỏ đến lớn ngày nào cũng đeo, đã rất cũ rồi, Lý Ngọc Phụng có làm một cái to hơn một chút để dự phòng nhưng cũng đã rất cũ, Tô Tiếu Tiếu muốn mua một cái cặp sách mới cho cậu bé nhưng cậu bé không muốn, chỉ muốn cặp sách gà con của mình.
Cô xoa đầu đứa trẻ: “Được chứ, ngày khác mẹ dẫn con đi mua vải, chọn cái mà con thích, đến thôn Tô Gia con nhờ bà ngoại may cho con.
Bánh Đậu nhỏ vui vẻ hớn hở: “Vâng vâng vâng!”
955 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận