Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 446: Chuyện cũ

Tô Tiếu Tiếu nhìn xung quanh không có người nào mới nhỏ giọng hỏi cô ta: “Không phải chị đi làm ở trung tâm thương mại sao? Sao lại chạy tới đây bán quần áo?”
Chung Minh Tuệ đáp: “Sau khi cha của Đôn Đôn chuyển nghề vẫn luôn không thích ứng được, chưa làm được vài ngày đã không muốn đi nữa, lại thêm vết thương ở chân vẫn luôn thất thường không thấy tốt lên, chị kêu anh ấy dứt khoát từ chức ở nhà từ từ tĩnh dưỡng, người trong nhà đều dựa vào chút tiền lương đó của chị sao mà đủ được? Đợt đó chị cũng phát sầu chết mất.
Vừa vặn có người thân đi làm ở xưởng trang phục Đông Thành nói có thể giúp chị lấy quần áo giá sỉ, còn nói chợ của bọn họ ở bên đó sắp mở rộng rồi, khắp phố đều có người làm ăn buôn bán, sau này cá nhân buôn bán nhất định sẽ hợp pháp, hỏi chị có dám làm không, hiển nhiên chị không dám, chị đang yên đang lành đi đập bát cơm của mình làm gì, đúng chứ? Người ta cũng không phí nhiều lời với chị mà trực tiếp gửi bảng giá trang phục cho chị, Tiếu Tiếu, em xem bộ quần áo này đi.
Chung Minh Tuệ cầm một bộ quần áo lên đưa cho Tô Tiếu Tiếu: “Quần áo chất lượng như nhau ở trung tâm
thương mại của chúng ta ít cũng phải ba, bốn đồng một cái, đúng không? Còn cần phải có phiếu vải nữa, nhưng cái áo này chị dựa theo giá của bạn bán hai đồng cho em vẫn kiếm được tiền. Khi ấy chị cắn răng cầm hàng mà anh ta gửi cho mình vào chợ cóc trong huyện bày bán thử, chưa được một lúc đã bán hết sạch rồi, chỉ tám đến mười cái trong một lúc đã kiếm được nửa tháng tiền lương, đó là cảm giác của chị ở thời điểm đó. Chung Minh Tuệ lại thở dài: “Nếu không phải khi đó cha Đôn Đôn đang đợi tiền chữa chân thì chị có khả năng còn đang do dự, nhưng bây giờ chị cũng không còn gì để do dự nữa, cứ mong chợ này có thể giống như thị đại học mau chóng mở rộng hợp pháp hóa, đến lúc đó chị đi thuê một cửa hàng nhỏ nhập hàng từ chỗ người quen của chị đó, làm chút buôn bán nhỏ kiếm sống vậy gia đình lớn này chị cũng hài lòng lắm rồi.
Tô Tiếu Tiếu tỏ ý đã hiểu, nếu cô nhớ không lầm thì cùng lắm là năm sau, vị lãnh đạo vĩ đại đó sẽ đưa ra chính
sách “cải cách đối nội, mở rộng đối ngoại, đến khi đó làn gió xuân của “cải cách mở ra” sẽ thổi khắp mọi nơi. Nông thôn thực hiện chính sách thầu bao thầu “chia ruộng đến các hộ gia đình, tổ chức kinh tế cũng sẽ sinh ra một tên gọi hoàn toàn mới là “hộ cá thể” để những gánh hàng nhỏ lưu động này đi trên con đường kinh doanh hợp quy hợp pháp, toàn bộ chợ sẽ lần lượt mở rộng hình thành cục diện kinh tế mới, phát triển đến một bậc thềm hoàn toàn mới.
Tô Tiếu Tiếu nhìn cô ta với vẻ bình tĩnh: “Minh Tuệ, chị đừng lo lắng, em cũng cảm thấy không qua bao lâu nữa
chợ sẽ mở rộng, cá nhân buôn bán cũng sẽ thành kinh doanh hợp pháp, tuy rằng hiện tại tin đồn vẫn chưa căng như mấy năm trước nhưng bây giờ chị cứ cố hết sức cẩn thận một chút, kiên nhẫn đợi chính sách đến là được” “Thật sao? Tiếu Tiếu, em có văn hóa như vậy, chị tin em, em nói chắc chắn đúng” Chung Minh Tuệ mừng rỡ ra mặt giống như ăn được một viên thuốc an thần, thật ra cô ta làm việc này mà trong lòng cả nhà đều không tự tin, cũng lo lắng người khác nói cô ta đầu cơ trục lợi, tư bản chủ nghĩa, cả nhà cả ngày đều lo lắng hãi hùng theo cô ta nhưng cũng không có cách nào khác, trong nhà còn nhiều miệng đang đợi cơm, có thể làm thế nào? Tô Tiếu Tiếu kêu Cơm Nắm tự mình chọn quần áo mà mình thích, cũng giúp em trai em gái, Trụ Tử nhỏ và Cá
Nhỏ chọn một bộ.
Bây giờ Cơm Nắm rất thích mặc áo trắng sơ mi và quần đen, cũng giống như Tô Tiếu Tiếu nghiêng về vải bông thật thoải mái, cậu bé giúp toàn bộ bé trái chọn áo sơ mi trắng giống cậu bé, rồi giúp em gái chọn một cái váy hoa nhí màu xanh da trời.
Khi trả tiền, Chung Minh Tuệ cố ý mỗi cái chỉ lấy giá nhập hàng hơn một đồng, nhưng Tô Tiếu Tiếu bảo: “Minh
Tuệ, chị nhớ kỹ mở cửa làm ăn tiền nên kiếm một xu cũng không thể thiếu, cái khác không nói nhưng phí vận chuyển quần áo qua đây, phí nhân công của chị, chị nợ nhân tình của người thân… những thứ này đều là giá
thành phẩm, chị có thể cho em một giá nhân tình nhưng không thể không kiếm tiền, bán cho người khác cũng thế, đồ mua bán phải rõ ràng, không kiếm tiền ác tâm, bọn em mua được quần áo rẻ hơn ở trung tâm thương mại, còn chị kiếm được tiền mà chị nên kiếm, tất cả đều vui vẻ như vậy mới gọi là song thắng, đúng chứ?” Người chia làm hai loại, có người không quen không ăn, chuyên môn kiếm tiền của người quen, có người thành thật lại ngại kiếm tiền của người quen, Chung Minh Tuệ chính là người sau cho nên Tô Tiếu Tiếu mới nhắc nhở
vài câu.
1004 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận