Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 202: Không cần áp lực

Ra khỏi nơi đóng quân, trên đường không có người, Tô Tiếu Tiếu tựa đầu lên lưng Hàn Thành mà cọ: “Hàn Thành, hôm nay em đã xảy ra chút mâu thuẫn với người của đội tuyên truyền và bộ phận tuyên truyền “Sao thế? Công việc không vui vẻ sao?” Hàn Thành hỏi.
Cô kể đầu đuôi gốc ngọn chuyện đã xảy ra chiều nay cho anh nghe, cuối cùng nhìn về phía những đám mây đỏ
rực đang biến thành màu cam đẹp không sao tả xiết ở phía chân trời, nói với vẻ hơi chán chường: “Em biết gian khổ phấn đấu vô điều kiện và phục tùng sự sắp xếp của tổ chức là đặc sắc ở thời đại này của chúng ta, em biết bọn họ đều không sai, nhưng Hàn Thành, hình như em không thích ứng được. Không phải em sợ khổ sợ mệt mà em sợ không thể chăm sóc tốt cho Bánh Đậu nhỏ và không thể chăm sóc tốt cho gia đình mình, cũng sợ không có thời gian học, đến khi đó không thi được đại học, hình như em đã đánh giá cao năng lực của mình rồi, cũng đánh giá thấp biến số con người này, em không thể tìm được một điểm cân bằng, loại cảm giác đó thật sự rất khó chịu”
Tô Tiếu Tiếu vốn học chuyên ngành thiết kế quảng cáo, đến khi thành nghiên cứu sinh mới đổi sang chuyên ngành khác, khi ở thôn Tô Gia, điểm chán nản của cô là bản thân vai không thể gánh tay không thể xách, ở nông thôn không có một chút đất dụng võ nào, rời khỏi cha mẹ ngay cả sinh tồn cũng thành vấn đề, trong hoàn cảnh như vậy cũng chỉ có thể thông qua kết hôn để bước ra khỏi gông cùm xiềng xích.
Cô không có nhiều chí lớn như vậy, chỉ hy vọng thay nguyên chủ hoàn thành giấc mơ đại học khi thời điểm kiến
thức thay đổi vận mệnh đến, và dùng hết khả năng của mình giúp người thân mà mình quan tâm sống tốt hơn
một chút.
Sau khi theo Hàn Thành tới nơi này, cô rất hài lòng về cuộc sống ở đây, về một mặt ý nghĩa nào đó thì đội tuyên truyền cũng được tính là có thể khiến cô phát huy sở trường, chỉ là con trẻ ở nhà không có người lớn giúp chăm sóc, thời gian và sức lực đều cần nhiều như vậy, hai việc này tương phản với nhau, cũng phải đưa ra sự chọn lựa, cân bằng giữa công việc và sinh hoạt thế nào chắc hẳn là nan đề lớn mà tất cả người mẹ tại chức không có người già giúp đỡ phải đối diện, cũng là nan đề lớn trước mắt của Tô Tiếu Tiếu.
Hàn Thành đỗ xe ở một bên, xung quanh không có người, anh mới quay lại ôm vợ và con trai vào lòng rồi hôn
lên tóc vợ: “Không cần áp lực, em nhận việc này thì chỉ chịu trách nhiệm thiết kế là được, những cái khác em không cần lo, không sao, anh sẽ đi nói với tổ chức, anh cần một người vợ hiền giúp anh chăm sóc tốt hậu
phương lớn để anh còn chuyên tâm làm nghiên cứu, một bên ở tiền tuyến xông pha, một bên ở phía sau khiến đối phương không còn lo lắng chuyện ở nhà mới chính là bạn đời cách mạng tốt nhất. Đôi bên đều cùng xông pha tiền tuyến lẫn hậu phương loạn thành một nồi cám mới là cục diện tệ hại nhất, tổ chức sẽ hiểu thôi em. Đồng chí chưa kết hôn có bốc đồng còn có thể hiểu được, đồng chí đã kết hôn có người chăm sóc gia đình để xông pha ở tiền tuyến cũng có thể hiểu được, người khó khăn chính là những đồng chí phụ nữ phải mang con đi làm như Tô Tiếu Tiếu, thật ra tổ chức cũng sẽ vô cùng quan tâm sắp xếp một vài công việc nhẹ nhàng cho họ, lần này không biết đã xảy ra chuyện gì với đội tuyên truyền.
Sau khi nói chuyện với Hàn Thành, cả người Tô Tiếu Tiếu nhẹ nhõm hơn rất nhiều, con đường nhân sinh dài đằng đẵng, không có một bạn đời lý tưởng của mình thật sự là rất khó đi được đến cuối cùng.
Đến nhà vừa vặn là sáu giờ, Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử chia nhau ra làm việc, Trụ Tử nhỏ thái lá rau cho gà ăn còn
Cơm Nắm nhỏ cầm thùng nước tưới vườn rau, nhìn thấy người lớn về nhà cả hai đều bỏ công việc trong tay
xuống mà chạy qua. “Cha mẹ, hôm nay sao cha mẹ về muộn như vậy? Con và Trụ Tử đi đào ít giun có được không ạ?”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Được, có thể ăn cơm nhanh thôi, nửa tiếng nữa phải về nhà đấy nhé.
Cơm Nắm nhỏ hỏi Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Đậu nhỏ, em muốn đi không?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Hôm nay Bánh Đậu nhỏ rất ngoan, đã đi đường cùng mẹ rất lâu rồi, để thằng bé ở nhà
nghỉ một lúc đi
Trụ Tử nhỏ hỏi Hàn Thành: “Chú Hàn, nhà mà cháu từng ở trước kia có người vào ở chưa ạ?” Chuyện này Hàn Thành thật sự không biết, anh lắc đầu: “Xin lỗi, chú cũng không biết”
Trụ Tử nhỏ lại hỏi: “Dì Tô thích ăn rau hẹ, chúng ta còn có thể gói sủi cảo rau hẹ nữa, trước đó cháu nghe bà nội
nói chỉ cần chôn gốc rau hẹ xuống là có thể trồng lại được, cháu muốn về nhà đào ít rau hẹ về đây trồng, được
không ạ?”
1003 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận