Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 412: Dồi huyết

Nếu năm nay con gái đã muốn ăn dồi huyết, vậy Tô Vệ Dân cũng nói từ trước với bọn họ rằng ông ấy muốn tiết
heo và lòng già heo của con heo đầu tiên bởi vì con gái muốn ăn, ông ấy có thể đổi thịt với bọn họ. Mấy xã viên
này làm cho Tô Vệ Dân vài năm cũng biết rõ con người ông ấy, bọn họ đều nói không cần, năm ngoái đều là bọn họ lấy đi rồi, năm nay ông ấy cầm một ít cũng là chuyện nên làm thôi.
Năm giờ sáng đã giết xong con heo đầu tiên, chưa đến sáu giờ, Tô Chấn Hoa đã bưng một chậu đầy tiết heo và
lòng già về nhà.
Anh ta đặt đồ xuống: “Mẹ, Tiếu Tiếu muốn làm dồi huyết, tiết heo và lòng con để ở nhà bếp, con bé dậy thì mẹ nói với nó một tiếng, con về giúp đã.
Đám trẻ thích ăn bánh hành rán, Lý Ngọc Phụng đang nhổ hành ở vườn rau nhỏ chuẩn bị rán bánh hành, nghe thấy con trai về nhà mới bảo: “Cháo trong nồi xong rồi, con ăn một bát cho ấm người rồi hẵng đi
Tô Chấn Hoa đáp: “Cha đang ở kho rượu nấu cháo gan dồi heo rồi ạ, đợi làm xong đợt này mọi người lại cùng ăn
sau.”
Lý Ngọc Phụng quên mất vụ này, theo lệ thường thì hàng năm cũng như thế, sáng sớm không kịp ăn sáng đã
phải đi làm việc nên thường đều sẽ thái một ít nội tạng heo nấu với cháo rồi mọi người ăn chung, cũng xem như
là khao mọi người.
Lý Ngọc Phụng cầm nắm hành lá đưa cho anh ta: “Vậy con cầm ít hành qua đó, thái ít hành hoa bỏ vào cháo nội tạng mới thơm, còn khử tanh nữa”
Tô Chấn Hoa gật đầu, nhận hành mà Lý Ngọc Phụng đưa qua rồi xoay người đi.
Lý Ngọc Phụng vào nhà bếp nhìn thấy một chậu tiết heo to như vậy, nghĩ ngợi lại thay đổi chủ ý hôm nay không
làm bánh hành rán nữa mà lại về vườn rau hái một nắm hẹ về.
Bà ấy nấu một nồi nước, trong nồi bỏ rất nhiều gừng thái sợi, một ít muối, một ít đường và vài giọt dầu lạc dùng
lửa to đun nước sôi, sau đó bỏ bớt lửa chỉ để lại than lửa, rồi lại cắt một miếng tiết ra thái thành miếng nhỏ bỏ
vào, lại nhỏ thêm vài giọt rượu trắng, sau đó đóng nắp dùng hơi ấm còn lại nấu chín tiết heo, lúc này không thể nhóm lửa bởi vì nhóm lửa lên tiết heo sẽ già, già rồi ăn không ngon nữa.
Hôm nay năm đứa trẻ cùng nhau rời giường, Cơm Nắm nhỏ từ trong phòng đi ra hít mũi hỏi: “Bà ngoại, hôm nay
bà nấu gì vậy ạ? Sao lại thơm như vậy?”
Lý Ngọc Phụng đáp: “Hôm nay đại đội giết heo, bà ngoại làm canh tiết heo, các cháu mau đi rửa mặt rồi qua đây
ăn đi”
Đám trẻ “ô hổ” một tiếng, tay nắm tay đi rửa mặt.
Lý Ngọc Phụng rải hẹ đã thái xong vào đáy bát, rồi múc vào mỗi bát vài miếng tiết heo, sau đó đổ một muôi canh
nóng vào, mùi thơm của rau hẹ lập tức hòa quyện với tiết heo, tiết heo ăn kèm với rau hẹ quả thật không chê vào đâu được, ngửi thôi đã chảy nước miếng rồi.
Lý Ngọc Phụng xếp mấy cái bát lên bàn nhỏ, lại khều khoai lang đã nướng xong trong lòng bếp ra, đặt một củ
bên mỗi một cái bát, ở giữa đặt đĩa củ cải muối chua đã muối từ mấy ngày trước, vậy là một một bữa sáng ngon miệng lại khai vị đã làm xong.
Đám trẻ dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, đi qua xếp hàng ăn bữa sáng.
Thời tiết lạnh lẽo, ăn tiết heo vừa mới ra khỏi nồi sẽ nóng bỏng mồm, đặt một lúc như vậy ăn là vừa vặn, bản
thân Lý Ngọc Phụng cũng bưng một bát đứng ăn: “Cẩn thận tiết heo nóng phỏng miệng, Bánh Bao nhỏ, cháu ăn chậm một chút”
Đám trẻ đáp: “Không nóng ạ, vừa vặn.
Bánh Đậu nhỏ ngồi bên cạnh Bánh Bao nhỏ, cậu bé múc một miếng tiết heo cắn thử, cắn một miếng thấy không
nóng mới đưa cho em ăn trước.
Mấy đứa lớn đều đã từng ăn canh tiết heo, chỉ có Bánh Bao nhỏ là lần đầu tiên ăn, cậu bé cắn một miếng tiết
heo trơn tuột từ tay anh trai nhỏ, tiết heo vào miệng là tan, ngay cả nhai cũng không cần mà nuốt thẳng vào cổ
họng, mùi vị này và cảm giác đánh thẳng vào vị giác của Bánh Bao nhỏ, cậu bé trừng to mắt gật đầu với bà ngoại: “Ngoại… ngon.
י,
Mấy anh trai lớn thì Lý Ngọc Phụng không lo, chỉ sợ Bánh Bao nhỏ bị phỏng, đứa trẻ lại không cho người khác đút mà muốn tự mình ăn, Lý Ngọc Phụng chỉ đành luôn nhìn chằm chằm vào cậu bé. Đứa nhỏ thông minh tay cầm thìa múc lên một miếng đưa vào miệng, bắt đầu cắn nhỏ từng miếng, sau khi xác nhận không nóng, là thức
ăn dễ nuốt xuống mới bắt đầu cắn từng miếng to ăn, Lý Ngọc Phụng đã rất xác định có ăn gì cũng không thể làm khó được đứa trẻ này.
“Ngon thì ăn từ từ thôi, mỗi người chỉ có một bát, ăn xong thì không còn nữa. Lý Ngọc Phụng thái tiết heo thành miếng rất to, lượng của Bánh Bao nhỏ ngang với mấy anh trai, thật sự không thể cho cậu bé ăn thêm nữa.
Bánh Bao nhỏ nghe hiểu, mới đầu thả chậm tốc độ ăn, còn duỗi tay nắm một miếng củ cải muối ăn.
1055 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận