Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 309: Vui vẻ

Trụ Tử nhỏ nắm cái lục lạc nhỏ trên tay Bánh Trôi nhỏ rồi lắc nhẹ: “Bánh Trôi nhỏ và Bánh Bao nhỏ nhà chúng
ta đều là trẻ ngoan, không đánh nhau…”
Lục lạc nhỏ vừa vang lên, Bánh Trôi nhỏ đã híp mắt cười, Trụ Tử nhỏ chạm nhẹ vào mặt em gái: “Thích lục lạc nhỏ như vậy à, vậy anh trai lại đặt một biệt danh khác cho em là Lục Lạc nhỏ được không?”
Bánh Trôi nhỏ nghe không hiểu vẫn híp mắt cười với anh trai.
Trụ Tử nhỏ cũng cười: “Vậy anh trai coi như em đồng ý nhé.
Bánh Bao nhỏ thì khác hẳn, động vào lục lạc nhỏ của cậu bé là sẽ không nể mặt các anh trai nữa mà vung tay chân loạn xạ, càng lắc càng vang, cũng không biết có phải muốn đánh nhau với anh Cá Nhỏ hay không? Bọn trẻ ở thẳng đến trước giờ cơm trưa mới đi, Cá Nhỏ rất muốn ở lại ăn cơm nhưng lại bị Châu Ngọc Hoa kéo đi: “Không thấy dì Tô của con và bà ngoại bận thành thế nào rồi sao? Không rảnh lo thêm cơm cho con đâu, mau
về nhà với mẹ”
Lý Ngọc Phụng tặng một bát chân giò nấu gừng nhỏ cho nhà bọn họ rồi lại tặng thêm trứng gà đỏ, đám trẻ cũng
mỗi người cầm một quả ăn.
Bà ấy cũng sớm đựng một hộp nhỏ cho đám người trong khoa Hàn Thành kêu bọn họ chia nhau ăn, còn đựng một giỏ trứng gà đỏ nhỏ để anh về chia cho các đồng nghiệp.
Mọi người nhiều lần từ chối, đều nói Tô Tiếu Tiếu sinh xong phải bồi bổ cơ thể, cứ để lại cho cô ăn.
Tô Tiếu Tiếu lại nói: “Mọi người cho Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ nhiều đồ như vậy mà tôi cũng không khách
sáo với mọi người, nên mọi người đừng khách sáo với chúng tôi, mang thêm một ít về thử đi, thứ này hiếm khi
được ăn một lần”
Mọi người cũng không từ chối nữa.
Khi Trụ Tử nhỏ và Nhã Lệ đi còn một bước quay đầu ba lần, rất không muốn về nhà.
Gần đây Hàn Thành rất vui vẻ, so với bộ dáng lạnh lùng, ai cũng thiếu anh mười tờ Đại Đoàn Kết tám năm không
chịu trả ngày trước đó, quả thật có thể nói là hòa ái dễ gần hơn.
Khi trứng gà đỏ phát đến lượt Trần Ái Dân, Hàn Thành còn có lòng tốt nhắc nhở anh ta: “Lần trước có phải cậu
nói tôi không có số làm cha vợ, con gái không dám đầu thai vào nhà chúng tôi phải không? Đây là trứng gà đỏ
đầy tháng của con gái tôi, cậu chắc hẳn không muốn ăn đâu nhỉ? Tiểu Đặng, tới đây, cậu ăn hai quả.
Trần Ái Dân: “”
,
“Chủ nhiệm Hàn, em sai rồi mà, em mồm quạ đen, em nói chuyện không suy nghĩ cẩn thận, anh là người có
tướng làm cha nhất trên đời này! Em không ăn trứng gà cũng được, anh cho em nếm một miếng móng giò mà
chị dâu làm được không? Một miếng nhỏ xíu thôi cũng được? Miếng gừng đó cũng được, hay là cho em uống hớp canh thôi?”
Cuối cùng Trần Ái Dân cũng được chia một miếng gừng và một miếng chân giò với vẻ hài lòng thỏa mãn, vị chua chua ngọt ngọt vào miệng là tan, cũng không biết ninh bao nhiêu tiếng mà ngay cả gừng cũng hóa thành bã, ăn một miếng vào mà chỉ hận không thể nuốt luôn cả lưỡi xuống. Chỉ có một chút như vậy, giống như Trư Bát Giới ăn nhân sâm, còn chưa kịp nếm ra được vị gì thì đã vào bụng luôn rồi. Sau này anh ta cũng không đắc tội với chủ
nhiệm Hàn nữa, nếu nhà chủ nhiệm Hàn lại sinh thêm con trai, vậy anh ta cũng muốn ăn chân giò heo nấu gừng
chua!
May mà Hàn Thành không biết suy nghĩ nguy hiểm này của anh ta, bằng không chắc hẳn canh cũng không cho
anh ta húp lấy một hớp.
Gần đến lúc tan làm, phía bên bộ phận tuyên truyền cầm một phần tài liệu qua, nói là phương án thiết kế sân
khấu tối tết Trung Thu, hỏi Hàn Thành có thể mang về cho Tô Tiếu Tiếu xem thử được không, sau đó đưa ra một phương án cho bọn họ, hoặc là đưa ra một phương hướng cũng được, bọn họ đã gửi lên rất nhiều bản rồi
nhưng đều bị trả về, bọn họ biết Tô Tiếu Tiếu đang nghỉ thai sản, còn bận chăm hai đứa trẻ nhưng thật sự không có cách nào mới phải đi làm phiền cô.
Hàn Thành nhận qua xem một chút rồi đáp: “Tôi có thể cầm về cho cô ấy xem, nếu một tuần sau tôi chưa trả về
thì có nghĩa cô ấy thật sự không có thời gian, các anh có thể sẽ phải nghĩ cách khác.
Người chạy việc liên tục nói cảm ơn: “Còn chưa kịp chúc mừng chủ nhiệm Hàn, đôi long phụng thai nhà các anh chính là đôi đầu tiên ở quân khu chúng ta, bộ trưởng của chúng tôi cũng kêu tôi thay mặt hỏi thăm Nhắc đến Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ, ánh mắt của Hàn Thành trở nên vô cùng ôn hòa: “Cảm ơn” Khi Hàn Thành về đến nhà, trong nhà vô cùng yên tĩnh, thường thì tình hình này đều là lúc Bánh Bao nhỏ và
Bánh Trôi nhỏ đang ngủ. Đang là kỳ nghỉ hè nên Bánh Đậu nhỏ và Cơm Nắm nhỏ đều ở nhà cả, trên cơ bản sẽ
không yên tĩnh như vậy.
[Cảm ơn bạn emmale đã gửi tặng 43 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn Yêu1235 đã gửi tặng 30 kim phiếu cho truyện ^^]
1042 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận