Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 139. Vở kịch vui nhộn

Chương 139: Vở kịch vui nhộn
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Rất ngon ấy chứ, đợi mẹ nấu xong con sẽ biết ngay.”
Cơm Nắm nhỏ tin tưởng tài nấu nướng của mẹ nhất, mẹ nói ngon thì chắc chắn là ngon rồi.
Bánh Đậu nhỏ sợ cua nhất nhưng rất thích dùng tay đâm bào ngư lớn bởi vì vừa đâm vào thịt nó là nó sẽ co lại, mới đầu Bánh Đậu nhỏ cảm thấy nó sẽ cắn người mới vội vàng rụt tay lại, sau đó phát hiện ra nó không cắn người lại còn mềm mềm, đâm tới đâm lui cảm thấy vô cùng vui.
Cơm Nắm nhỏ cũng ghét cả bảo ngư nốt, ghét nó lớn lên xấu, cậu bé và Trụ Tử nhỏ đều thích sao biển cho nên hai đứa trẻ đặc biệt tìm mấy con sao biển.
Đã đựng được hơn nửa thùng, nếu thêm nữa Tô Tiếu Tiếu thật sự xách không nổi, nhân lúc mọi người còn chưa tan làm cô nhanh chóng dẫn các con về nhà.
Đám trẻ vẫn không nỡ rời khỏi bãi biển như cũ.
Cơm Nắm đã bắt đầu hỏi Tô Tiếu Tiếu lần sau tới là khi nào.
Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi rồi đáp: “Có khả năng phải đợi đến năm sau, mùa đông quá lạnh nên không thể tới, bây giờ những thứ này cũng không thể nhặt nhiều, chúng ta trở về cũng không thể nói với bên ngoài được, không phải mẹ đang dạy các con nói dối, vốn dĩ những thứ này đều là món quà của tự nhiên, nhưng bây giờ quản chế nghiêm ngặt, đợi qua vài năm nữa muốn nhặt kiểu gì cũng không sao cả, nhà chúng ta ăn thêm chút thịt đã bị người báo cáo rồi, cho nên sau này đi học có người hỏi nhà các con ăn gì? Có thứ gì ngon? Các con không cần nói dối nhưng cũng có thể chọn không nói cho người khác biết, hỏi một câu khéo léo rằng tại sao cậu muốn biết là được, biết chưa?”
Cơm Nắm và Trụ Tử gật đầu: “Dạ vâng.”
Cơm Nắm nói: “Mẹ ơi, chúng ta mau về nhà làm món ngon đi.”
Trụ Tử đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Bánh Đậu: “Hôm nay Bánh Đậu nhỏ đi đường rất lâu rồi, anh cõng em về nhà nhé.”
Tô Tiếu Tiếu phải xách hải sản nên không thể bế được Bánh Đậu nhỏ được, nhưng nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của Trụ Tử lại có hơi lo lắng: “Trụ Tử nhỏ, cháu cõng được không? Cứ để Bánh Đậu đi chậm là được.”
Bánh Đậu nhỏ cũng không nặng, mỗi ngày Trụ Tử nhỏ luyện tập cùng Hàn Thành, chăm dưỡng một khoảng thời gian cũng đã cứng cáp hơn không ít, cậu bé gật đầu: “Cháu cõng được.”
Tô Tiếu Tiếu kêu Trụ Tử nhỏ đứng dậy, cô trực tiếp bế Bánh Đậu nhỏ đặt lên lưng cậu bé, thấy cậu bé cõng rất vững cũng để tùy cậu bé.
Bánh Đậu nhỏ vô cùng ngoan, nằm sấp trên lưng anh trai, ôm cổ mà không nhúc nhích.
Bây giờ Cơm Nắm nhỏ cũng vô cùng khỏe mạnh, cậu bé còn giúp mẹ xách thùng gỗ: “Trụ Tử nhỏ, đợi anh cõng mệt rồi thì đổi em cõng một đoạn cho.”
Trụ Tử gật đầu: “Được.”
Một ngày bội thu, gia đình bốn người đội ánh nắng chiều, bước chân về nhà trong tiếng cười đùa vui vẻ.
Bọn họ vừa mới đi đến đường lớn, có hàng xóm nhìn thấy cô đã nói: “Ôi trời, các cô đi đâu thế? Trong nhà có khách tới cũng không biết sao?”
Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi, sẽ không phải là loại khách như Dương Đào và mẹ Dương Đào đấy chứ? Cô cũng không thích đón tiếp.
Cô vừa cười vừa hỏi hàng xóm: “Bọn cháu đi tới bờ biển nhặt ít vỏ sò, thím, thím có biết khách nhà bọn cháu không?”
Bà thím hàng xóm lắc đầu: “Không biết.”
Tô Tiếu Tiếu đang định nói gì đó thì lại nghe thấy bà ta bảo: “Nhưng bà ấy nói là mẹ cô, còn dẫn cả trẻ con theo nữa, đã đợi lâu lắm rồi, cô mau về đi.”
Tô Tiếu Tiếu: “!” Thím, thím nói chuyện có thể đừng ngắt quãng như vậy được không?
“Mẹ mình tới rồi! Tốt quá rồi, cảm ơn thím, các con, bà ngoại tới rồi, chúng ta mau về nhà thôi!”

Tô Tiếu Tiếu dẫn đám trẻ vội trở về, cô còn chưa nhìn rõ người ở cửa thì Tiểu Bảo giống như một khẩu pháo nhỏ đã vọt tới, miệng còn không ngừng gọi: “Cô ơi cô ơi cô ơi…”
Tô Tiếu Tiếu bỏ đồ trong tay xuống đón khẩu pháo nhỏ, bị cậu bé húc lùi lại vài bước.
Cô vội vàng ôm chặt Tiểu Bảo, thơm lên mặt cậu bé: “Ôi trời Tiểu Bảo, cháu chậm chút nào, cô sắp ngã rồi đây này.”
Tiểu Bảo khóc “oa oa” ngay tại trận: “Cô ơi, cháu nhớ cô lắm, cô không ở nhà không có ai thương Tiểu Bảo hết, hu hu hu hu, cô mau về nhà với Tiểu Bảo đi, hu hu hu hu…”
Cơm Nắm vừa nghe được, cảm giác nguy cơ lập tức vọt thẳng lên, lại có người tới cướp mẹ với cậu bé sao? Thế này cũng được á hả, không ai được phép cướp mẹ đi hết!
Cậu bé tiến lên, không nói hai lời kéo Tiểu Bảo từ trong lòng của Tô Tiếu Tiếu ra: “Cậu tránh ra, không cho phép cướp mẹ của tớ!”
Trụ Tử ngây người, cướp dì Tô đi ư?
Ngay cả Bánh Đậu nhỏ nghe được cũng ngơ ngác, cậu bé đá chân nhỏ, nôn nóng muốn tụt khỏi lưng của Trụ Tử nhỏ, trong miệng gào khóc: “Mẹ ơi… mẹ ơi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận