Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 319: An ủi

Đến giờ ăn cơm hôm nay, Lý Ngọc Phụng nói Trương Xuân Anh cũng gần sinh rồi, hai ngày nữa bà ấy phải thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thôn Tô Gia, cả gia đình đều không nói gì, bỏ đũa xuống im lặng rất lâu.
Chỉ có Bánh Đậu nhỏ không hiểu nguyên nhân bà ngoại nhất định phải đi cho lắm, cậu bé nhảy xuống ghế nắm tay bà ngoại làm nũng: “Bà ngoại không đi, ở lại với Bánh Đậu nhỏ…”
,
Bình thường Lý Ngọc Phụng rất thương Bánh Đậu nhỏ, nếu Bánh Đậu nhỏ không đi học với các anh thì thích đi theo bà ngoại, cho dù bà ấy ra ngoài đi chợ hay là lên núi chặt trúc đều thích dẫn Bánh Đậu nhỏ đi cùng, thật sự là không khác gì cháu trai ruột.
Bánh Đậu nhỏ thích yên tĩnh, từ sau khi nói năng lưu loát lại thích giao tiếp với động thực vật trên đường, cá đang bơi trong chậu nước trong chợ, chim nhỏ kêu chiêm chiếp trên núi, ốc sên và kiến bò trên đường, sâu lông trên lá rau, hoa dại và ong mật nhỏ bên đường, quả dại trên núi… không có cái nào không phải đối tượng nói chuyện của cậu bé, bây giờ Cháo Bột Mì Cơm trong nhà thấy cậu bé đều muốn trốn.
Lý Ngọc Phụng cúi người ôm đứa trẻ lên đùi: “Bánh Đậu nhỏ có nhớ mợ hai không? Mợ hai giống mẹ cháu, sắp tới cũng sẽ sinh em trai em gái, bà ngoại phải về nhà xem, đợi các anh nghỉ đông các cháu lại cùng nhau về thôn Tô Gia chơi được không?”
Bánh Đậu nhỏ muốn nói không được nhưng hình như không thể như vậy, chỉ đành phồng má ôm bà ngoại mà không nói gì.
Cơm Nắm cũng không muốn bà ngoại đi, cậu bé lớn hơn Bánh Đậu nhỏ, sau khi nhảy đến lớp ba cũng hiểu chuyện hơn, đi qua ôm Lý Ngọc Phụng: “Vậy bà ngoại phải thật khỏe mạnh, cũng nhớ phải nhớ bọn cháu đó.
Lý Ngọc Phụng cũng ôm Cơm Nắm, hai đứa trẻ này ngoan biết bao, làm bà ấy rất luyến tiếc: “Được, bà ngoại sẽ nhớ, các cháu cũng nhớ phải ngoan ngoãn, nghe lời cha mẹ, giúp chăm em trai em gái, nào, chúng ta ăn cơm trước đi”
Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ về chỗ ngồi, chậm rãi ăn cơm.
Tô Tiếu Tiếu cũng rất buồn, nhưng Lý Ngọc Phụng có thể giúp cô chăm con qua ba tháng khó chăm nhất là cô đã rất biết ơn rồi: “Mẹ, sau khi mẹ về vẫn nên nói chuyện tử tế với Tiểu Bảo, nhất định phải nói xin lỗi với thằng bé, cũng đừng lại coi Tiểu Bảo là con nít nữa, thằng bé đã bảy tuổi rồi, hiểu chuyện hơn đám trẻ đồng trang lứa,
mẹ lén qua đây thằng bé phòng chừng vẫn còn đang giận, không nói rõ ràng với nó, lần sau nói gì nó cũng không tin mẹ nữa đâu, như vậy thật sự không ổn.
Lý Ngọc Phụng cũng cho rằng cậu bé cùng lắm chỉ ồn ào vài ngày là dừng, nhưng khi nghe thấy tiểu tử thối này suýt thì lén lút dẫn Đại Bảo qua đây tìm, khiến bà ấy cũng hối hận, trước khi tới nếu như nói rõ ràng với cậu bé, vậy cho dù làm ầm ĩ cũng không đến mức gan to bằng trời như vậy.
“Mẹ biết rồi, trở về sẽ nói với nó tử tế”
Hàn Thành lặng lẽ gắp vài miếng thịt cho Lý Ngọc Phụng, vì đám trẻ thích ăn nên bà ấy không nỡ gắp sườn xào chua ngọt.
Lý Ngọc Phụng che bát: “Đủ rồi đủ rồi, mẹ ăn no rồi, các con ăn đi?
Bữa cơm tối này, cả gia đình đều mang tâm sự trong lòng, ăn vào cũng không còn thấy ngon như vậy nữa. Hàn Thành tìm người làm một cái giường nhỏ có lan can đặt bên ngoài, Bánh Trôi nhỏ và Bánh Bao nhỏ ngủ trên cái giường nhỏ đó, Tô Tiếu Tiếu ngủ ở trong cùng, nếu như không phải vì buổi tối căng sữa tỉnh lại thì thường đều là Hàn Thành ngủ ở bên ngoài dậy pha sữa bột cho Bánh Bao nhỏ, cũng thuận tiện ôm Bánh Trôi nhỏ đi đút
sữa.
Tô Tiếu Tiếu thường ngủ mơ màng, ngay cả khi nào Bánh Trôi nhỏ ăn no, khi nào được Hàn Thành bế đi cũng không biết. Cho nên trong thời kỳ nuôi bằng sữa mẹ, Hàn Thành còn mệt hơn cả Tô Tiếu Tiếu.
Sau mỗi bữa trưa, cho dù ở tình hình gì Tô Tiếu Tiếu đều cưỡng chế Hàn Thành đi ngủ trưa chợp mắt, công việc của anh quá bận cần phải chuyên tâm chú ý, bằng không cô thật sự lo lắng khi anh làm việc không thể chú ý, tập
trung được.
Mỗi ngày Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ tỉnh dậy, việc đầu tiên chính là đi vào phòng cha mẹ ngắm em trai em gái, sau đó Cơm Nắm nhỏ sẽ theo cha ra ngoài luyện tập sáng, nếu như mẹ dậy rồi, Bánh Đậu nhỏ ở trong phòng với em trai em gái, còn nếu như mẹ chưa dậy, cậu bé sẽ ra phòng bếp làm bữa sáng với bà ngoại, hoặc là đi nói chuyện với Cháo Bột Mì Cơm và Hoa Hoa.
Vé xe lửa mà Lý Ngọc Phụng mua vào hôm nay, mới sáng sớm Tô Tiếu Tiếu tỉnh lại đã đi chợ mua xong thức ăn làm bữa sáng chung với bà ấy.
Lý Ngọc Phụng rất thích ăn bánh rán nhân rau cải phơi khô mà Tô Tiếu Tiếu làm, đã được một khoảng thời gian cô không làm rồi.
997 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận