Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 396: Trưởng thành theo

Bánh Đậu nhỏ dắt em trai đi tới, liếc mắt nhìn thấy gà trống đã vui vẻ “oa” một tiếng: “Bà ngoại, Mì và Cơm lớn
hết rồi, không còn là gà con nữa mà đã là gà trống, cặp sách của Bánh Đậu nhỏ cũng không còn là cặp sách gà
con nữa mà là cặp sách gà trống!”
Bánh Đậu nhỏ nhìn vào quả thật cảm thấy giống y như con gà trống trong nhà, Mì và Cơm đã lớn rồi, gà con trên cặp sách của cậu bé cũng lớn theo, Bánh Đậu nhỏ có thể không vui vẻ được sao? Lý Ngọc Phụng đeo cặp sách lên người Bánh Đậu nhỏ, kích cỡ và độ dài đều vừa vặn, bà ấy nhìn mà rất hài lòng:
“Bánh Đậu nhỏ trưởng thành rồi, gà con cũng trưởng thành theo, đợi khi nào đi học đeo cái này là vừa vặn. Bánh Đậu nhỏ híp mắt gật đầu: “Vâng! Bà ngoại, bà có thể làm một cái Hoa Hoa sau khi lớn được không ạ? Hoa Hoa đã già rồi, cha đổi một Hoa Hoa nhỏ khác về nhưng cháu thường vẫn sẽ nhớ Hoa Hoa già”
Lý Ngọc Phụng xoa đầu đứa trẻ, đứa trẻ này thật nặng tình cảm: “Được, bà ngoại may một Hoa Hoa già cho Bánh Đậu nhỏ”
Bánh Đậu nhỏ ra sức gật đầu: “Cảm ơn bà ngoại ạ”
Lý Ngọc Phụng kéo đứa trẻ vào ôm trong lòng: “Còn khách sáo với bà ngoại nữa cơ.
Tô Tiếu Tiếu đọc sách được một tiếng mới ra ngoài nghỉ mắt, vừa vặn nghe thấy cuộc đối thoại của Bánh Đậu
nhỏ và Lý Ngọc Phụng, cô còn tưởng đứa trẻ tính quên lớn, sớm đã quên mất chuyện Hàn Thành mang gà mái
già đi đổi gà mái nhỏ rồi chứ, hóa ra Bánh Đậu nhỏ vẫn còn nhớ.
Bánh Bao nhỏ cũng thích cặp sách gà trống, ở trong đựng rất nhiều đồ ăn ngon, cậu bé kéo cặp sách của anh
trai nhỏ không chịu buông tay.
Lý Ngọc Phụng hỏi cậu bé: “Bánh Bao nhỏ cũng muốn cặp sách gà con đúng không?”
“Nó nào có muốn cặp sách nhỏ đâu, kẹo và bánh mà bản thân Bánh Đậu nhỏ không nỡ ăn đều cất hết vào cặp
sách nhỏ, toàn cho Bánh Bao nhỏ ăn thôi” Tô Tiếu Tiếu ngồi xổm xuống kéo bàn tay nhỏ đầy thịt của Bánh Bao
nhỏ: “Nhóc hư đốn nhà con muốn kéo đứt cặp sách của anh trai nhỏ sao?”
Bánh Bao nhỏ không buông, cong đôi mắt to nhìn mẹ: “Mẹ ơi, măm.”
Tô Tiếu Tiếu cực kỳ cạn lời: “Đây là cặp sách mới mà bà ngoại may cho anh trai nhỏ, bên trong còn chưa đựng đồ
gì cả, làm sao có đồ ăn được?”
“Mẹ ơi, mẹ cũng may cho Bánh Bao nhỏ một cái cặp sách nhỏ đi, còn cả Bánh Trôi nhỏ nữa, Bánh Bao nhỏ may
mấy đường vào, phải chắc chắn một chút, bằng không bị nó kéo cái là hỏng ngay mất.
Lý Ngọc Phụng gật đầu: “Mẹ cũng dự định may cho tụi nhỏ một cái để bình thường đựng chút đồ cũng rất tiện, đợi may xong bà ngoại sẽ đựng kẹo vào cặp sách của cháu có được không?”
Bánh Bao nhỏ nghe thấy kẹo là cười hí hửng, ra sức gật đầu: “Được…”
י
Tô Tiếu Tiếu nắn gương mặt của cậu bé: “Đứa nhỏ ham ăn, ăn nhiều kẹo như vậy răng sẽ hỏng hết đấy.” Bánh Bao nhỏ trừng to mắt nhìn, bộ dáng “mẹ đang nói gì thế ạ, sao con nghe không hiểu gì hết trơn” ôm mẹ
thơm, Tô Tiếu Tiếu thật sự không có cách nào với cậu bé.
Trong huyện không có xe lửa đi thẳng tới thủ đô nên đành phải quành về thành phố một chuyến, vé Hàn Thành
mua là vé xe lửa chiều ngày mai, để đảm bảo buổi chiều anh thu dọn đồ đạc đi tới thành phố ngủ một đêm, như
vậy mới có thể đảm bảo sẽ không bỏ lỡ chuyến xe lửa.
Tô Tiếu Tiếu cũng muốn đi vào thành phố hỏi chuyện thi bằng lái xe, thời buổi này cũng không có cách nói xe riêng gì cả, giống như cha của Triệu Tiên Phong cũng là vì có cống hiến xuất sắc nên bản thân ông cụ mới có tư
cách được phân xe, mới coi như phần thưởng dưới danh nghĩa của ông cụ, bằng không ông cụ đi rồi, xe cũng
phải thu lại, Hàn Thành cũng không thể lái mãi được.
Gần như không có người nào đi thi bằng lái mà đều là dùng danh nghĩa của đơn vị giới thiệu đi thi, giống như Hàn Thành và Triệu Tiên Phong đều là bộ đội giới thiệu đi thi, ngay cả máy kéo của đại đội cũng đều là đại đội giới thiệu qua. Tô Tiếu Tiếu tạm thời nảy lòng tham, trước khi trở về không đi tới bộ phận tuyên truyền xin thư giới thiệu, cũng không biết thư giới thiệu của đại đội có tác dụng không nữa, chỉ có thể về hỏi trước rồi nói sau. Hàn Thành nghĩ ngợi rồi phủ nhận suy nghĩ của cô: “Sáng ngày mai anh đi hỏi cho, hỏi rồi lại đến trạm xe lửa
sau, có thể hỏi được thì đúng mười một giờ anh sẽ gọi điện về công xã, đến khi đó em đợi điện thoại của anh là được, không cần thiết phải chạy đến đây một chuyến
Tô Tiếu Tiếu ôm Hàn Thành cọ cọ: “Nhưng em muốn đến nhà ga với anh cơ, chúng ta ở chung lâu như vậy cũng
có mấy khi tách ra đâu”
Hàn Thành ôm vai cô, hôn lên mái tóc của cô: “Nghe lời, anh sẽ về nhanh thôi, một mình em ở thành phố ngồi
xe về anh không yên tâm
977 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận