Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 147. Chạm mặt

Chương 147: Chạm mặt
Lý Ngọc Phụng là người từng trải, có gì mà không biết? Con gái và con rể đang lúc tình nồng ý mật, hiển nhiên bà ấy rất vui vẻ, bà ấy nhéo gương mặt láng mịn của con gái: “Mau dậy đi, chẳng trách Cơm Nắm nói không được ăn thịt, con lười như vậy, ra xưởng chế biến thịt đến ngay cả xương cũng chẳng còn.”
Nghĩ đến đây Tô Tiếu Tiếu lăn một cái bò dậy: “Đúng rồi, ngày mai chính là tết Trung Thu, con đã đồng ý làm bánh trung thu cho lũ trẻ rồi, lần trước mua được mấy quả trứng mặn ở thành phố, hôm nay con còn phải mua thêm mấy quả trứng mặn nữa.”
Tô Tiếu Tiếu chỉnh trang cho mình một cách lưu loát, rồi pha sữa mạch nha cho mình và Lý Ngọc Phụng. Hiển nhiên Lý Ngọc Phụng không nỡ uống, nhìn mà thấy đau lòng: “Con cũng thiệt tình, người lớn trẻ nhỏ cũng không phân rõ gì cả, đây là thực phẩm dinh dưỡng cho trẻ con, con đã lớn như vậy mà còn giành ăn với trẻ con.”
Tô Tiếu Tiếu giục bà ấy, còn đưa một cái bánh đậu xanh qua: “Mẹ ơi mẹ uống mau đi, nếu ăn cháo thì chậm quá, chúng ta cứ ăn chút gì đối phó trước đã, còn không ra ngoài nữa là đồ ở chợ sẽ bị mua sạch mất.”
Lý Ngọc Phụng cũng không có cách nào với cô, vừa sữa mạch nha vừa bánh đậu xanh, đây vẫn là lần đầu tiên bà ấy ăn sáng xa xỉ như vậy.
Vừa bỏ bát xuống, Hàn Thành đã dẫn đám trẻ trở về.
Tô Tiếu Tiếu đi lên đón: “Hàn Thành, hôm nay đồ phải mua rất nhiều nên em và mẹ đi tới chợ sớm một chút, anh cho các con ăn sáng nhé, đến giờ đi làm thì cứ đi làm trước, Tiểu Bảo có thể chăm lũ nhỏ, Tiểu Bảo, chăm sóc các em cho tốt, biết chưa?”
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu Tiểu Bảo.
Lũ trẻ vừa nghe được cũng la hét đòi đi chợ với cô.
Nhưng Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Hôm nay không được, để ngày mai nhé, ngày mai sẽ dẫn các con đi.”
Hôm nay cô phải mua rất nhiều đồ, ngày mai nhẹ nhàng hơn một chút có thể dẫn lũ trẻ đi.
Khi đến chợ là vừa mới qua bảy giờ, người đã đông như biển.
Lý Ngọc Phụng tặc lưỡi: “Mẹ còn tưởng hợp tác xã tiêu thụ ở công xã chúng ta đã đủ náo nhiệt rồi, không ngờ người ở chỗ các con còn đông hơn.”
Tô Tiếu Tiếu kéo Lý Ngọc Phụng vào đội ngũ xếp hàng mua thịt heo: “Người ở đây đều có tiền lương có phiếu, hiển nhiên chịu tiêu chịu ăn hơn ở công xã chúng ta rồi.”
Lý Ngọc Phụng gật đầu: “Đúng thật nhỉ, mẹ thấy cuộc sống của người ở đây rất tốt, giàu có hơn chúng ta nhiều.”
Hai mẹ con đang khoác tay nhau nói chuyện thân thiết, không biết bị ai đẩy một cái mà suýt chút nữa thì rời khỏi đội ngũ.
Đằng trước đang cãi nhau: “Mọi người đều đang xếp hàng cũng xếp đã rất lâu rồi, bà chen hàng còn có lý không hả?”
Một giọng nói chói tai gào lên: “Rõ ràng vừa rồi tôi đứng ở đây nhé, mắt của cô bị mù không nhìn thấy, cô còn trách ai?”
Một người khác nói: “Rõ ràng tôi nhìn thấy bà cưỡng chế chen hàng vào, bà còn ngụy biện à?”
Giọng nói chói tai lại hét: “Vốn dĩ tôi đứng ở đây nhé, không tin cô hỏi thử xem…”
Đối phương quay đầu lại nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu, đột nhiên giọng nói im bặt.
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt, mới sáng ngày ra, thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Mẹ Dương Đào cũng không ngờ có thể đụng phải Tô Tiếu Tiếu ở nơi này, ngày đó sau khi bà ta trở về, càng nghĩ càng cảm thấy mình ngu ngốc, bà ta cần gì phải sợ một thằng nhãi thối mới có mấy tuổi? Cậu bé ném đồ vào bà ta, lẽ nào bà ta còn không biết tránh sao?
Trước đây khi Dương Mai còn sống thường xuyên đến nhà người thân họ hàng, ngày lễ ngày tết còn biết tặng chút đồ tốt qua để hiếu kính bà ta. Hàn Thành là tên qua cầu rút ván, Dương Đào nhà bà ta tốt xấu gì cũng đã từng chăm sóc Dương Mai khi ở cữ, lại còn chăm Bánh Đậu nhỏ nửa năm, kết quả Dương Mai đi rồi, anh lại trở mặt không nhận người nữa, mắt thấy sắp Trung Thu rồi mà ngay cả một người thân như bà ta cũng không thèm tới thăm, không đi thì không đi thôi, năm ngoái ít nhất còn biết cho người tới tặng ít đồ nhưng năm nay đến cả một quả rắm cũng chẳng có, suy cho cùng còn không phải vì lấy Tô Tiếu Tiếu này sao? Những năm này người làm mẹ kế không có lấy một cái thứ nào tốt đẹp, dạy hư trẻ con không nói lại còn không biết hiếu kính trưởng bối, cũng không sợ người khác vạch trần khuyết điểm.
Vừa vặn lúc này thằng nhãi thối không ở đây, cũng không có người nào ném đồ vào bà ta, mẹ Dương Đào lập tức to gan hơn một chút.
“Ồ, hóa ra là vợ Hàn Thành đấy à, đúng lúc cô cũng ở đây, không phải Trung Thu năm nay Hàn Thành còn chưa tặng quà cho tôi sao? Lát nữa cô cắt một cân thịt cho tôi coi như làm quà tặng cho tôi đi, phải biết trước đây khi Dương Mai còn sống, cũng không chỉ tặng cho tôi mỗi cân thịt thôi đâu, mà mấy thứ như gạo và mì cũng không thiếu được. Dương Đào nhà chúng tôi đã từng chăm sóc Dương Mai khi còn ở cữ, giờ cũng không thể người đi trà lạnh, người vừa mới mất mà ngay cả dì ruột như tôi cũng không thèm nhận sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận