Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 338: Ở lại đón tết

Cơm Nắm: “Mẹ ơi món này ngon quá trời luôn, con thật sự muốn ngày nào cũng được ăn thịt cừu.
Đại Bảo và Tiểu Bảo đưa mắt nhìn nhau: “Món cô làm thật sự quá ngon!”
Bây giờ Tiểu Bảo đã tiếp nhận vị trí của anh trai, cậu bé nói: “Con xin tuyên bố món thịt cừu mẹ nấu là món ngon
số một…”
Lương Hồng Mai phục sát đất tay nghề của cô út, đã ăn ngon đến mức không nói được thành lời.
Bánh Bao nhỏ đúng như ý nguyện được thử một hớp canh thịt cừu đầu tiên trong cuộc đời, từ đây mở ra cánh
cửa lớn đến thế giới vị giác mới của cậu bé, sau này ăn cháo bột cũng sẽ nổi cáu một lúc, đợi khi xác định không
có canh thịt cừu uống mới chịu há to mồm ăn cháo bột, trưởng thành rồi chắc chắn lại là một đứa trẻ vô cùng
lanh lợi nữa.
Sáng hôm sau nhân lúc Hàn Thành còn chưa đi làm, Tô Tiếu Tiếu dẫn Lương Hồng Mai đi một chuyến tới chợ,
còn đi tới chợ đen ở dưới gầm cầu mua đủ thứ đồ, sau đó dẫn cô ta đi đến phường dệt người câm điếc đó mua
một khúc vải bông.
Một chuyến đi này Lương Hồng Mai quả thật được mở mang tầm mắt.
“Chị nói sao bên các em chẳng thiếu thứ gì hết, hóa ra vật chất lại phong phú như vậy, thật sự muốn mua gì
cũng có”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Hiện giờ cũng xem như thoải mái hơn rồi, năm ngoái còn rất nghiêm
Ở đây giống như ở công xã Tô Gia, đồ bán ở chợ đen cũng nhiều chủng loại hơn trước đây rất nhiều, mấy thứ
như gà vịt giết sẵn cũng nhiều hơn không ít. Thời buổi này nhát gan thì chết đói, to gan mới no bụng được,
Tô Tiếu Tiếu còn nghi ngờ có người lén mở trang trại chăn nuôi ở nhà nên mới có nhiều gà vịt bán đi như vậy, thường thì các hộ gia đình không thể nuôi được nhiều đến vậy.
Lương Hồng Mai nhắc tới một giả thiết to gan: “Cô út, em nói xem cứ tiếp tục như vậy liệu rằng đến lúc đó mua
đồ cũng không cần phiếu không?”
Tô Tiếu Tiếu thầm nghĩ qua vài năm nữa quả thật sẽ từ từ khôi phục kinh tế thị trường, không những mua đồ không cần dựa vào phiếu mà sau khi cải cách mở rộng, kinh tế bắt đầu tăng trưởng, quốc gia sẽ dùng thời gian
mấy chục năm đi hết con đường mà các nước phương tây xa xôi mất mấy trăm năm để đi, rất đáng tự hào.
Đương nhiên những chuyện này Tô Tiếu Tiếu đều không thể nói, mà chỉ mập mờ bảo: “Cuộc sống chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn, tóm lại cứ để đám trẻ trong nhà đi học chăm chỉ, đợi sau này khôi phục kỳ thi đại học thì học đại học, góp một phần sức trong công cuộc xây dựng bảo vệ tổ quốc.
Cô út và chú đều là người học nhiều hiểu rộng, bọn họ đều chú trọng việc học của con cái như vậy, có thể lên
được đại học hay không nghe theo bọn họ cũng không sai, Lương Hồng Mai gật đầu: “Được, chị nhất định sẽ đốc thúc con chăm chỉ học hành.
Sáng hôm sau Lương Hồng Mai phải lên xe lửa, ngoại trừ một ít đồ ăn ra, Tô Tiếu Tiếu kêu cô ta mang cả khúc
vải đó về luôn, để cô ta và chị hai cùng may quần áo mới. Vải trong nhà đều nhường hết cho chồng và các con,
hai chị dâu này cũng chưa từng được mặc quần áo mới gì.
Lương Hồng Mai sờ vải bông tốt, thầm nghĩ tìm khắp toàn bộ công xã cũng không có cô út nào tốt như vậy. Mấy đứa lớn cùng tiễn Lương Hồng Mai tới trạm xe lửa, Đại Bảo và Tiểu Bảo đều ở lại đón tết.
Khả năng tự lo liệu việc sinh hoạt của Đại Bảo và Tiểu Bảo rất mạnh, trong nhà có việc gì cũng giúp làm, sau khi
có thêm hai trợ thủ tốt này, mấy việc như quét sân quét chuồng gà, cho gà ăn, tưới rau, nhóm lửa này đều không
cần nói, ngoại trừ Bánh Trôi nhỏ đúng giờ uống sữa cần tìm Tô Tiếu Tiếu ra, thì những việc thay tã, giặt tã, đút sữa, đút cháo bột gì đó toàn để mấy anh trai lo liệu.
Nếu không sao người ta luôn nói nuôi một đứa trẻ là việc khó nhất chứ, nếu trẻ con trong nhà hiểu chuyện, lớn
nhỏ cùng nhau chơi, lớn chăm sóc nhỏ, Tô Tiếu Tiếu ngoại trừ mua thêm ít thức ăn, khi nấu cơm thêm chút gạo
trắng và hoa màu vào, thì những việc khác đều không cần cô lo mà có thể dành ra nửa ngày để đọc sách, cuộc sống này thật sự cũng bớt lo rất nhiều.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Tiếu Tiếu đón năm mới ở bộ đội, Hàn Thành cũng không có khái niệm gì về tập tục năm mới, nên cô muốn làm thế nào thì làm như vậy.
Cô phỏng theo tập tục ở thôn Tô Gia, ngày hai mươi tám dọn nhà, ngày mươi chín rán bánh nhúng, ba mươi dán
câu đối xuân, buổi tối đặt tiền mừng tuổi cho lũ trẻ, không giờ sáng mùng một đốt pháo, buổi sáng phát tiền lì xì, ăn một bữa chay tịnh, rồi mùng hai ăn gà trống đón tết.
Năm ngoái Hàn Thành đón năm mới xin nghỉ dài nên năm nay chủ động trực ban để những đồng nghiệp khác được nghỉ dài hơn về quê đón tết, nhưng hôm hai mươi lăm trong năm anh xin nghỉ một ngày để lái xe đưa Tô
Tiếu Tiếu và đám trẻ vào thành phố mua sắm đồ tết.
999 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận