Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 226: Tặng quà

Nói xong ông cụ mở cặp lồng ra, ngửi thấy mùi bánh nướng rau khô, đôi mắt già nua lại càng rõ ràng hơn, sau đó
lại mở hộp cá kho ra ngửi một cái với vẻ nôn nóng, rồi nhìn Hàn Thành trong sự kinh ngạc: “Vợ mới của cậu là
người Huy Châu, hay là người Thượng Hải?”
Lời này Hàn Thành đã giải thích một lần rồi, tay nghề của vợ anh tốt quá cũng rất tốn nước miếng: “Không phải,
cô ấy thích mày mò mấy thứ này, món nào cũng biết làm một chút.
Ông cụ bốc một miếng cá kho bỏ vào miệng, không ngừng gật đầu: “Ngon thật ngon thật, mùi vị vô cùng chính
tông, người vợ này của cậu lấy được đấy, nếu như có thể ở cạnh nhà tôi thì tốt biết bao
Hàn Thành thấy quần áo của lão thủ trưởng thủng lỗ chỗ, trên tay còn nhem nhuốc, mái tóc cũng giống như đã
lâu chưa gội, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót: “Lão thủ trưởng, chú vẫn khỏe chứ?” “Tôi?” Ông cụ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Thành: “Tôi rất khỏe, cậu đợi đó, buông tay ra.
Hàn Thành rụt tay về, ông cụ “cạch một tiếng đóng cửa lại, cánh cửa đó rung mấy lần, Hàn Thành lo lắng nó sẽ
sụp luôn mấy. Qua một lúc, cửa lớn lại “kẽo kẹt” một tiếng mở ra một khe hở, hộp cơm của Hàn Thành bị ném ra từ trong khe hở đó, giọng nói của ông cụ truyền ra từ bên trong: “Sau này không có việc gì thì đừng tới đây, thứ trong hộp
cơm này không phải cho cậu mà là quà cảm ơn vợ của cậu, đi đi đi, đừng có lải nhải ở cửa nhà tôi nữa, để người ta thấy lại không hay.
Hàn Thành cúi người với cánh cửa: “Lão thủ trưởng, vậy chú giữ sức khỏe cho tốt, lần sau có cơ hội cháu sẽ dẫn Tiếu Tiếu và các con tới thăm chú”
Chuyện kế hoạch về thủ đô vẫn chưa đâu với đâu nên Hàn Thành không dám tự đại, sau này vẫn còn cơ hội. Giọng nói của ông cụ càng lúc càng xa: “Đừng có tới, không tiếp!”
Hàn Thành biết lão thủ trưởng không muốn ảnh hưởng đến bọn họ nên không ở lại thêm nữa, mà cầm hộp cơm
Bạn cần đăng nhập để bình luận