Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 743: Phiên ngoại về bọn nhỏ 29

Cơm Nắm vỗ vai Trụ Tử, muốn nói một câu dặn dò phù hợp với thân phận anh trai tương tự như “sau này đối xử tốt với Bánh Trôi nhỏ một chút” nhưng lời đến bên miệng lại đổi thành: “Sau này tốt với mình một chút. Đương nhiên Bánh Trôi nhỏ cũng không có khả năng bắt nạt Trụ Tử, nhưng đúng vậy, với mức độ thương yêu của Trụ Tử đối với Bánh Trôi nhỏ sau này chỉ có ngày càng nặng hơn, không biết sẽ biến mình một thành dạng gì nữa. Tuy rằng theo quan điểm của Trụ Tử lời này của Cơm Nắm có hơi chẳng hiểu tại sao, nhưng cậu bé biết Cơm Nắm đã chấp nhận chuyện này, dùng nắm đấm đụng vào vai cậu bé một cái, cười bảo: “Cảm ơn người anh em” Cơm Nắm ôm vai cậu bé, trêu chọc: “Nào nào nào, em rể tốt, gọi một tiếng anh hai nghe nào.
Trụ Tử nở nụ cười, học theo bộ dáng của Bánh Trôi nhỏ, thật sự gọi :”Anh hai”
“Đệt” Cả người Cơm Nắm nổi da gà, vội vàng buông cậu bé ra: “Tại sao Bánh Trôi nhỏ gọi dễ nghe như vậy còn anh vừa gọi cả người em đã nổi đầy da gà rồi, bỏ đi bỏ đi, em vẫn vô phúc được hưởng”
Tô Tiếu Tiếu cũng đã dậy, thấy hai thiếu niên đẹp trai mới sáng sớm đã ở trong sân làm loạn, vừa cười vừa hỏi
bọn họ: “Chào các bảo bối, nói gì mà vui vẻ như vậy?”
Cơm Nắm liếc mắt nhìn Trụ Tử theo bản năng, ý là “mẹ biết không?”
Trụ Tử hơi gật đầu.
Cơm Nắm lại muốn chửi người: “Sẽ không phải em là người biết cuối cùng trong nhà đấy chứ?”
Trụ Tử không để ý đến cậu bé mà chào hỏi Tô Tiếu Tiếu.
Cậu bé nhìn người phụ nữ dịu dàng lại xinh đẹp tắm trong ánh nắng mai, dường như thời gian lại quay trở về buổi chiều hai mươi năm trước khi cậu bé đeo giỏ ốc đá xuất hiện trước cửa nhà cô đó, khi ấy cô cũng xinh đẹp và dịu dàng như thế, lúc đó cậu bé còn tưởng mình đã gặp được tiên nữ: “Chào buổi sáng, dì Tô”
Tô Tiếu Tiếu nhìn bé trai tuấn tú nho nhã trước mặt này, thật sự là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng hài lòng, cô hoàn toàn không ngờ mình thật sự đã nuôi được một con rể nhí.
Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt lại, giờ này cậu bé mang đôi mắt gấu trúc xuất hiện ở đây lại thêm những lời mà Cơm Nắm vừa mới nói, hiển nhiên đã đoán ra được là chuyện gì.
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Nào, giống như Cơm Nắm gọi mẹ cho mẹ nghe đi”
Rõ ràng là chuyện vui vẻ nhưng khi nghe được Tô Tiếu Tiếu nói lời này đột nhiên Trụ Tử giang hai cánh tay ôm chặt cô, cậu bé gần hai mươi năm chưa từng rơi nước mắt lại đỏ hoe mắt, nghẹn ngào gọi: “Mẹ!” Sau khi gọi xong câu “mẹ” này, nước mắt của Trụ Tử lại không kiềm chế được nữa như vỡ đê tuôn ra, hai mươi năm trước người mà cậu bé ngưỡng mộ nhất là Cơm Nắm và Bánh Đậu, bọn trẻ không có bất cứ quan hệ máu mủ gì với Tô Tiếu Tiếu lại có thể gọi cô một tiếng “mẹ. Khi ấy cậu bé mong mỏi xa vời, nghĩ phải may mắn bao nhiêu mới có thể có được một người mẹ như vậy? Cậu bé cũng rất muốn giống như bọn trẻ được gọi cô một
tiếng mẹ.
Sau hai mươi năm, cuối cùng cậu bé cũng có thể danh chính ngôn thuận gọi cô một tiếng “mẹ” vì sự xuất hiện của người mẹ này, bọn trẻ mới biến thành những đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời, thật tốt… Đứa trẻ cuối cùng trong nhà biết Trụ Tử sắp biến thành em rể nhà mình là Bánh Đậu nhỏ. Từ sau khi Bánh Đậu nhỏ học nghiên cứu sinh được quốc gia liệt vào hàng nhân viên nghiên cứu khoa học trọng điểm cần bảo vệ. Đây vốn là kỳ nghỉ hè cuối cùng trong thời gian học đại học của cậu bé, lại vẫn chỉ có thể ngâm mình trong phòng thí nghiệm như cũ, chẳng qua trước đây nghỉ đông nghỉ hè có đôi khi cậu bé sẽ đi ra ngoài du lịch với mẹ mà có đôi khi là với các anh. Mấy năm này đã đi khắp đại giang nam bắc nhưng chuyện mà cậu bé thích làm nhất
vẫn là ở trong văn phòng nghiên cứu đủ loại vũ khí chiến đấu.
Mỗi tuần Bánh Đậu nhỏ đều sẽ gọi điện về cho Tô Tiếu Tiếu vài lần, cậu bé vẫn giống như lúc nhỏ tin tưởng và ý lại vào cô một cách vô điều kiện. Đợi đến tuần này cậu bé gọi điện về nhà, nhỏ đứa cái miệng rộng Cơm Nắm và Bánh Bao đã thông báo chuyện cho cả ông ngoại bà ngoại ở thôn Tô Gia xa xôi và ngoại công ngoại bà ở Thượng Hải biết hết.
Mà Bánh Đậu nhỏ không phải tình huống khẩn cấp không tiện liên lạc sau hai ngày nghỉ về nhà mới tiêu hóa
xong chuyện này.
Bánh Đậu nhỏ ở ngoài một mình đảm đương một phía, làm việc cũng nhanh nhẹn lưu loát đến trước mặt Tô Tiếu Tiếu vẫn là Bánh Đậu nhỏ vừa ngoan vừa dính người đó. Cậu bé ôm mẹ hỏi một câu hỏi mà cậu bé cảm thấy rất quan trọng: “Mẹ ơi, vậy sau này con nên gọi là anh Trụ Tử hay là em rể ạ? Anh Trụ Tử cũng phải gọi con là anh nhỏ sao?”
1197 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận