Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 543: Sức ăn

Bánh Bao nhỏ mặt mày rạng rỡ: “Ăn được chứ, ăn được chứ, anh mua bao nhiêu em đều có thể ăn hết.
Cơm Nắm dẫn hai em trai đi vào tiệm, còn Trụ Tử thì hầu hạ công chúa nhỏ rửa mặt rửa tay đánh răng, còn giúp cô bé cột hai bím tóc, ăn mặc vô cùng xinh xắn mới cõng cô bé ra ngoài cửa. Người vui nhất khi trong nhà mở tiệm cơm hiển nhiên là Bánh Bao nhỏ, Bạch Lan và chú lão Dương đều vô cùng thích mấy đứa trẻ này. Bánh Bao nhỏ có thể làm nũng có thể tỏ ra đáng yêu còn có thể ăn, ăn xong cái miệng nhỏ còn có thể nói xoen xoét, dỗ cho hai đầu bếp vô cùng vui vẻ. Cậu bé muốn ăn gì cũng làm cho cậu bé, chỉ
cần trong tiệm có nguyên liệu thì đều là cầu được ước thấy. Các anh đã ăn no còn phải mang đồ ăn sáng làm xong về cho mẹ nhưng Bánh Bao nhỏ vẫn còn nán lại trong tiệm không chịu đi.
Trước khi đi Cơm Nắm vẫn không yên tâm: “Dì Lan, chú lão Dương, mẹ nói bụng của Bánh Bao nhỏ là cái động
không đấy cho bao nhiêu sẽ ăn bấy nhiêu. Chú dì phải khống chế lượng thức ăn của nó, đừng chiều nó nhé, ăn no tự nó cũng không biết đâu ạ.
Từ sau khi tận mắt nhìn thấy một mình Bánh Bao nhỏ ăn sạch hai mươi lăm cái sủi cảo, Bạch Lan và chú lão
Dương cuối cùng cũng ý thức được lượng thức ăn kinh người của cậu bé. Sủi cảo to như vậy Bánh Trôi nhỏ một bữa cùng lắm chỉ có thể ăn năm sáu cái, Bánh Đậu nhỏ cũng chỉ ăn mười cái, Cơm Nắm và Trụ Tử là thanh niên
choai choai ăn sập nhà như vậy nhưng ăn hai mươi cái còn dư, nhưng Bánh Bao nhỏ ước chừng ăn sạch hai mươi lăm cái ngay cả canh cũng húp sạch không thừa một giọt. Bạn nói xem có kinh người hay không? Bạch Lan và chú lão Dương thật sự lo cậu bé no căng, kết quả đứa nhỏ ăn xong vẫn vui vẻ không sao hết, còn thi thoảng chạy tới cửa sân xem anh Trụ Tử đã đồng ý mang bánh trôi về cho cậu bé về chưa.
Kết quả Bánh Bao nhỏ chạy đến cửa sân lần thứ n vẫn chưa đợi được anh về, ngược lại đợi được hai vị khách.
Một nam một nữ, người nữ lớn lên không tồi, ăn mặc cũng rất có thể diện, cô ta hỏi Bánh Bao nhỏ: “Bạn nhỏ, ở
đây có cơm ăn không?”
Bánh Bao nhỏ ngửa cái đầu nhỏ, lắc đầu: “Không có cơm nhưng có sủi cảo ạ, sủi cảo nước canh chua ngon lắm, chú dì có muốn ăn không?”
Người đàn bà không để ý đến Bánh Bao nhỏ nữa mà nói với người đàn ông: “Nhà này gần đấy nên cứ tùy tiện ăn
một chút ở đây đi. Không phải anh rể em cũng muốn mở tiệm hay sao? Chị tính xem người ta làm thế nào, em
nói xem nếu như có thể lừa được căn nhà của bà già đó rồi trực tiếp mở tiệm thì tốt bao nhiêu, vị trí hơi lệch tí nhưng hương thơm không sợ ngõ sâu, anh rể em tay nghề tốt, món ngon cũng không sợ không có khách” Người đàn ông đáp: “Chị nhỏ tiếng chút đi, phố xá láng giềng cẩn thận tai vách mạch rừng” Người đàn bà liếc mắt nhìn Bánh Bao nhỏ “ngốc nghếch” khỏe mạnh kháu khỉnh: “Chỉ có lỗ tai này thôi? Nó có
י
thể nghe hiểu chúng ta nói gì thì chặt đầu chị xuống làm ghế ngồi cho em luôn đó. Người đàn ông đại khái cũng cảm thấy mình quá nhạy cảm, đứa trẻ nhỏ như vậy có thể hiểu được gì? Nhưng vẫn cẩn thận thấp giọng bảo: “Cẩn thận một chút cũng không sai, chị cũng không định đón đứa con ghẻ như Điềm Điềm về thật đấy chứ, lỡ như bà già không chịu bán nhà mà trực tiếp ném con gái cho chị, chị cũng không thể làm gì được bà ta. Em đã điều tra quyền tài sản ở nhà đó rồi, chẳng có liên quan gì đến chồng trước của chị hết. Bà già đó một mình đứng tên, lát nữa chúng ta thấy tốt thì thu, đừng ép người ta nóng nảy” Người đàn bà tức giận bất bình: “Đồ vô dụng ném đi đâu cũng chỉ là đồ vô dụng, người đã sắp ba mươi rồi mà
nhà vẫn đứng tên mẹ mình, vẫn không có một chút tác dụng nào như cũ. Người đàn ông nói: “Nhân lúc bà già bị chúng ta dọa, cũng không hiểu kiến thức pháp luật chúng ta phải rèn sắt
khi còn nóng, có thể có được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, theo lý mà nói quyền tài sản căn nhà đó của bà ta quả
thật rõ ràng, dựa theo giá đó phỏng chừng đã bán đi rồi, tóm lại phải đòi một nửa là được chứ đừng nghĩ lấy cả
căn”
Người đàn bà gật đầu: “Chị biết rồi, chị cũng chỉ thuận miệng nói thôi, chuyện này vẫn phải tranh thủ làm, chị không muốn lại gặp chồng trước của chị nữa đâu, nghĩ đến thôi là chị đã thấy ghê tởm rồi. Khi vào đại đội còn
không phải thấy anh ta thành thật có thể giúp chị làm việc thì chị thật sự cũng chẳng thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái đâu”
Người đàn ông nói: “Bỏ đi, anh… anh rể… anh rể trước cũng không tệ như chị nói, ngược lại anh rể bây giờ quá
mức thông minh, chị vẫn nên để tâm một chút thì hơn.
992 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận