Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 502: Khuyên nhủ

Giang Hòe sững sờ, vội vàng lắc đầu: “Tôi cũng chỉ nghe Giang Tuyết nói thôi, sao Hàn Thành lại bằng lòng liên
lạc với chúng tôi cơ chứ.
Hàn Tùng Bách thuận miệng đáp một câu: “Thằng nhỏ vẫn luôn giữ liên lạc với nhà họ Trương, trở về cũng ở
trong nhà lão Trương”
Giang Hòe chuyển đề tài: “Anh Tùng Bách, tôi nói thật, nơi này của ông đã quá cũ rồi, nhìn xà nhà này cũng có cảm giác nguy hiểm, tôi có người quen ở cục xây dựng có thể mượn tạm một đội công trình tới giúp ông sửa lại căn nhà, cũng chỉ là chuyện mấy ngày thôi. Bên tôi còn có một nhà để trống, ông có thể ở tạm vài ngày trước, đảm bảo sẽ trả cho ông một căn nhà hoàn toàn mới để đón năm mới, không phiền chút nào cả. Hàn Tùng Bách lắc đầu: “Ý tốt của ông tôi xin nhận nhưng đây là nhà mà tổ tiên chúng tôi truyền lại, không dễ động thổ, càng không thể động vào xà nhà, cho đội công trình tới sửa sẽ khó tránh khỏi có chỗ tổn thất, tôi phải
giao nó vào trong tay Hàn Thành một cách nguyên vẹn, muốn sửa muốn vá gì sau này để Hàn Thành lo liệu đi Giang Hòe: “Cái này…”
Hàn Tùng Bách đứng dậy: “Lão Giang này, giờ cũng không còn sớm nữa rồi, trong nhà cũng không có gì, hay là
tôi ra ngoài mau chút đồ ăn, ông ở lại uống vài ly với tôi nhé”
Giang Hòe đứng dậy: “Không được không được, tôi cũng chỉ qua đường vào xin chén trà mà thôi, hôm nay trong
nhà có nấu phần cơm cho tôi rồi, ngày khác tôi mang cờ tướng tới, chúng ta vừa đánh cờ vừa nói chuyện sau”
Hàn Tùng Bách: “Vậy thì ngày khác.

Sau khi tiễn Giang Hòe đi, Hàn Tùng Bách quay đầu nhìn đồ ăn mà Tô Tiếu Tiếu đã mua cho ông ta, vung mạnh tay áo lầm bầm: “Con cáo già lòng tham không đáy này vì vàng nhà chúng ta lại muốn gả con gái cho nhà họ
Hàn chúng ta, còn muốn lợi dụng đội công trình tới đào vàng nhà chúng ta nữa, thật sự coi tôi già rồi nên hồ đồ
sao?”
Ông ta nhìn xung quanh rồi ánh mắt dừng lại trên xà nhà, chậm rãi tự bảo: “Nhưng rốt cuộc tổ tiên giấu vàng ở nơi nào chứ? Lẽ nào thật sự giấu trên xà nhà khiến xà nhà không thể chịu được trọng lực nên sắp gãy rồi sao?”
Ông ta lại nghĩ đến chuyện năm đó mà thở dài một cách nặng nề, chợt rót một chén trà, rơi vào trong đau buồn. Cùng lúc đó, tại đoàn văn công thuộc quân khu thủ đô.
Một đồng chí mới vừa mới tới đoàn văn công chưa lâu: “Bộ trưởng Giang, lãnh đạo lớn nói buổi biểu diễn văn
nghệ năm nay và công tác tuyên truyền đều hoàn thành vô cùng xuất sắc, kêu chúng ta có thể nghỉ sớm một chút để về nhà đón năm mới, đúng rồi, khi nào thì chị về nhà đón tết vậy?”
Một đồng chí lâu năm ở bên cạnh huých vào cánh tay của đồng chí trẻ tuổi mới tới, nhỏ giọng nói: “Bộ trưởng Giang không về nhà đón tết” Đồng chí mới “a” một tiếng với vẻ ngạc nhiên: “Bộ trưởng Giang, chị không về nhà đón tết sao?” Giang Tuyết khẽ cười, không trả lời câu hỏi của cô ta: “Thu xếp việc trong tay mình rồi về nhà đón tết sớm một
chút đi.
Mọi người đợi Giang Tuyết đi mới bàn luận, đồng chí cũ vỗ lên vai đồng chí mới: “Có phải cô bị ngốc không hả?
Tôi đã nhắc nhở cô kêu cô đừng nói mà cô còn hỏi ra
Đồng chí mới không hiểu: “Không phải bộ trưởng Giang là người thủ đô sao? Tại sao không về nhà đón tết?”
Một đồng chí nam khác bảo: “Nếu như cô đã ba mươi mấy tuổi vẫn chưa kết hôn, cô có mặt mũi nào về nhà đón
tết không?”
Đồng chí cũ nói: “Có người nào nói chuyện như anh không? Tích chút đức đi!”
Đồng chí mới đáp: “Đúng đó, bộ trưởng Giang người ta vừa có khí chất lại vừa đẹp, người ta phải gọi là cống hiến
hết mình cho nghệ thuật hiểu chưa, sao anh lại nói khó nghe như vậy, nếu như chị ấy muốn kết hôn thì người
xếp hàng đợi cưới phải cả đống ấy chứ.
Đồng chí nam đó “phụt” một tiếng: “Còn xếp hàng đợi cưới cơ đấy, cô nói là hai mươi năm trước ấy hả? Mười
năm trước tôi còn ngại cô ta già cần phải giúp mớm đồ ăn đấy…” Đồng chí mới và cũ đều liếc mắt ra hiệu, hô một câu: “Bộ trưởng Giang”
Đồng chí nam đó lập tức cứng người, không dám thở mạnh.
Giang Tuyết đi ngang qua bọn họ lấy bật lửa mà mình làm rơi, “tách” một cái châm cho mình một điếu thuốc,
sau đó liếc mắt nhìn người đàn ông lắm lời một cách lạnh lùng, cô ta híp mắt lại, phun ra một hơi nặng nề rồi đi tới trước mặt anh ta, móng tay sơn đỏ cầm đầu mẩu thuốc lá, dùng sức thở một vòng khói nồng nặc lên mặt anh ta: “Sao thế, cậu cảm thấy mình không sống được hơn ba mươi sao? Không biết tự lượng sức mình, tôi hơn ba mươi cũng không nhìn trúng loại đàn ông vừa thiếu đạo đức vừa lắm lời như cậu đâu!”
1011 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận