Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 230: Mang thai

Y tá trưởng lớn tuổi trở về quầy tiếp tân: “Chủ nhiệm Hàn, bệnh nhân vừa được chuyển từ phòng cấp cứu đến
phòng 208 ở tầng hai rồi…”
Vừa dứt lời, đột nhiên trước mắt Thẩm Chiêu Chiêu có một cơn gió lướt qua, chủ nhiệm Hàn đã biến mất tăm.
Thẩm Chiêu Chiêu chớp mắt với vẻ khó tin: “Chị Lý, người vừa rồi là chủ nhiệm Hàn sao?” Cô ta không xác định được cho lắm, thế này đã hoàn toàn phá vỡ cách nhìn của cô ta về chủ nhiệm Hàn, người mà cho dù Thái Sơn có sụp xuống trước mặt cũng không đổi sắc ấy.
Y tá trưởng gõ vào đầu y tá nhỏ: “Vợ của chủ nhiệm Hàn có tin vui lại còn vị viêm ruột dạ dày, có thể không
hoảng được sao?”
Thẩm Chiêu Chiêu sờ đầu, đôi mắt vốn đã không nhỏ trợn trừng lên giống như hai cái chuông đồng: “Có, có tin
vui?”
Y tá trưởng: “Báo cáo vẫn chưa có nhưng chị đoán chắc tám phần là vậy, em đừng đi nói lung tung” Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu: “Vâng vâng vâng, em nhất định không nói lung tung đâu.
Hàn Thành nhanh chóng vọt lên phòng 208, trong nhà có người lớn chăm con, cảnh vệ viên lại không có ở đây,
Triệu Tiên Phong đã đi trước, chỉ còn Châu Ngọc Hoa ngồi ở bên giường. Trên tay của người nằm trên giường còn cắm kim tiêm, da mặt trắng hơn cả tuyết cắt không còn một giọt máu, đôi môi nhợt nhạt mím chặt, nhắm hai mắt lại bất động, chỉ có hàng mi thật dài là hơi run rẩy theo mỗi khi nhíu mày. Châu Ngọc Hoa nghe thấy tiếng đẩy cửa còn cho rằng là y tá, quay đầu nhìn thấy là Hàn Thành, đầu tiên có hơi sững sờ, sau đó đặt ngón trỏ bên môi làm ra động tác im lặng, rồi dùng ánh mắt bảo anh ra ngoài. “Anh về cũng vừa lúc, Tiếu Tiếu đau bụng bị viêm ruột dạ dày rồi, vừa rồi nên sạch hết xong bây giờ trong người
có hơi mất nước, có khả năng anh lại sắp làm cha tiếp rồi đấy, ngày mai mới có thể cho ra kết quả, còn giờ chưa
dám cho dùng loạn thuốc, chủ yếu là bổ sung chút nước muối sinh lý, mấy ngày nữa ăn uống cố hết sức thanh đạm thôi, nghỉ ngơi cho tốt.
Rõ ràng bản thân Hàn Thành cũng là bác sĩ, những kiến thức cơ bản này anh vốn biết hết nhưng vẫn nghiêm túc nghe Châu Ngọc Hoa nói cho xong.
Anh cảm ơn một cách chân thành: “Tối nay cảm ơn các cô, để tôi chăm sóc Tiếu Tiếu cho, cô cứ về trước đi”
Châu Ngọc Hoa bảo: “Anh chịu được không đó? Cô ấy không cần ở viện, đợi truyền nước xong là về thôi, nếu
như tối nay các anh không về thì ba đứa trẻ nhà anh sẽ làm loạn đấy, hay là tôi đợi cô ấy truyền nước xong rồi đưa các anh về nhà trước?” Triệu Tiên Phong chạy bộ về nhà, để lại xe cho cô ta.
Làm mẹ kế làm đến mức như Tô Tiếu Tiếu, nói thật cũng khiến Châu Ngọc Hoa vô cùng khâm phục, mấy đứa
trẻ đều như từ trong bụng cô chui ra, đứa này thân thiết hơn đứa kia, nếu không phải coi bản thân mình như mẹ ruột để nuôi nấng thì tụi trẻ cũng sẽ không ỷ lại vào cô đến mức này.
Hàn Thành gật đầu: “Không sao, vừa ngủ đủ trên xe lửa rồi, lát nữa tôi mượn xe của viện trưởng đưa cô ấy về
cũng được.
Sau khi Châu Ngọc Hoa về, Hàn Thành về văn phòng thay quần áo trước rồi khử trùng cả người từ trên xuống dưới một lần.
Khi quay trở lại phòng 208 thì Tô Tiếu Tiếu đã mở mắt, nhìn trần nhà với ánh mắt không mang theo tiêu cự,
nghe thấy tiếng mở cửa mới nghiêng đầu liếc mắt nhìn qua, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Hàn Thành đang
đẩy cửa đi vào.
Tô Tiếu Tiếu còn chưa lấy lại bình tĩnh, môi hơi hé ra, trong con mắt dịu dàng như nước còn mang theo vẻ mờ mịt không chắc chắn.
Thẳng đến khi Hàn Thành ngồi lên giường của cô, dùng đôi môi mỏng hơi lạnh của mình ấn mạnh lên môi cô, cô mới chuyển từ mờ mịt sang bất ngờ, vùng vẫy ngồi dậy khỏi giường: “Hàn Thành, anh về rồi!”
Giọng nói hồn nhiên lại mừng rỡ khiến trái tim của Hàn Thành vô cùng chua xót, anh duỗi tay tới ôm cô: “Đừng
nhúc nhích, còn đang cắm kim đấy”
Tô Tiếu Tiếu cúi mắt nhìn đầu kim trên tay mình, sờ cái bụng nhỏ, mếu máo bảo: “Hàn Thành, em đau bụng,
không biết có ảnh hưởng đến bé cưng trong bụng không?”
Hàn Thành xoa đầu cô, cúi đầu hôn một cái lên trán cô: “Không sao, sẽ không ảnh hưởng đâu, không cần lo lắng,
nghỉ ngơi vài ngày là tốt thôi.
Trên cơ bản Tô Tiếu Tiếu đã khẳng định được mình mang thai bé con bởi vì cái đó vẫn luôn chưa tới, đã muộn
rất nhiều ngày rồi, vốn dĩ dự định đợi Hàn Thành về nhà sẽ theo anh tới bệnh viện làm kiểm tra, nhưng không ngờ lại kiểm tra dưới loại tình huống này.
“Ừm. Đầu của Tô Tiếu Tiếu cọ vào lòng bàn tay anh: “Anh về là em yên tâm rồi, mấy đêm liền em không ngủ được, có khả năng là vì ngủ không ngon nên chức năng miễn dịch mới hơi giảm xuống, sau đó thêm nhiều ngày không ăn nhiều thịt cho lắm, buổi sáng lại ăn bánh quẩy, buổi tối thì ăn thịt kho tàu hơi mỡ cho nên dạ dày
không chịu nổi, Hàn Thành, các con rất ngoan, rất chăm làm, anh phải biểu dương tụi trẻ đó…”
1013 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận