Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 633: Có phải muốn bị cha đánh

Những đứa trẻ khác không nghe được câu Hàn Thành nói với Bánh Bao nhỏ, nghe thấy Bánh Bao nhỏ to gan lớn mật nói lời đáng đánh này đều quay đầu qua.
Cơm Nắm hỏi: “Bánh Bao nhỏ, có phải em rất muốn bị cha đánh một trận không?”
Bánh Bao nhỏ ôm cha lắc đầu: “Em ngoan như vậy, sao cha lại nỡ đánh tiểu tâm can mà cha thích nhất chứ?” Hàn Thành: “ ” Mua có cái kẹo thôi, cho khúc thịt nhỏ về nhà ăn khoai lang là được.
Cơm Nắm nói: “Em không phải tiểu tâm can, em gái mới là tiểu tâm can của nhà chúng ta, em là nhóc bướng binh”
Bánh Bao nhỏ không so đo với anh hai, thấy đầu của cha rất tốt cũng không bị bổ ra bệnh gì cả, lúc này mới phản ứng lại được cha nói mua kẹo cho cậu bé là thật! Khúc thịt nhỏ ôm mặt cha hôn “chụt” một cái thật mạnh, dính đầy nước dãi lên mặt anh: “Oa oa oa, cha ơi, tiểu tâm can xin tuyên bố cha chính là người cha đẹp trai nhất
và tốt nhất trên đời này, tiểu tâm can yêu cha lắm đó!”
Hàn Thành: “…” Anh thật sự không chịu nổi nữa, thuận tay ném Bánh Bao nhỏ cho Cơm Nắm tránh cho mình lỡ tay ném khúc thịt nhỏ nần nẫn thịt thấy gió chiều nào xoay chiều đấy này đi.
Tô Vệ Dân và Tố Chấn Hoa đều không nhịn được cười, tình cảm của mấy đứa trẻ và Hàn Thành thật tốt. Hàn Thành không nói nhiều còn có vài phần nghiêm túc, nhưng đám trẻ đều rất tôn sùng anh, rất nghe lời anh lại không sợ anh, thật sự anh và Tô Tiếu Tiếu đều coi các con làm bạn, dạy dỗ đám trẻ rất tốt.
Cả gia đình “tuần tra một vòng, trận bão này thật sự ác liệt, gần như ụ rơm, hàng rào quanh vườn rau của cả thôn đều bị thổi ngã, nhà gạch bùn đã lâu không tu sửa, chuồng bò, nhà vệ sinh cũng đều bị quật đổ, ngay cå căn nhà mà Dương Nam Hoài ở ngày trước cũng đã đổ một nửa, cũng may bây giờ trong đó không còn người ở. Ngọn núi gần bờ ruộng cũng sụp một chút, không ít bùn trên núi rơi vào ruộng cần xử lý…
Trước khi cơn bão ập đến, các chuồng trâu đều độn không ít rơm rạ, trâu cột bên trong đó ăn mười ngày nửa tháng không thành vấn đề, nhưng vẫn có một cột trâu đổ chạy mất một con, sau khi đội trưởng đội sản xuất phát hiện ra đã tổ chức các xã viên vào núi tìm.
Bên trang trại chăn nuôi may có Tô Chấn Hoa dự kiến trước, sau khi số lượng nuôi heo nhiều thêm đã xây nhà
một tầng và phòng bếp, tìm hai tiểu tử choai choai lẻ loi một mình đã không có người nhà tới chăm sóc mấy con heo này, thuận tiện cho bọn trẻ ở luôn trong căn nhà đó, bằng không những con heo này không biết sao mà ăn trong đợt bão như vậy nữa, bây giờ cũng đã bình an vô sự.
Nói tóm lại, tuy rằng đợt bão này hung hãn nhưng đối với thôn Tô Gia mà nói cũng tính là không tạo thành thiệt hại gì lớn, cần phải tốn chút sức người sức vật để giải quyết tốt hậu quả là thật.
Vẫn là câu nói đó, gặp thiên tai như vậy, kết quả này đã xem là may mắn trong bất hạnh rồi.
Ngoại trừ thôn Tô Gia ra, đội sản xuất của những công xã khác đều không thể quan tâm được việc gì khác, suốt đêm thu hoạch nốt số lúa nước còn lại, thời tiết nóng bức như vậy ngâm trong nước nhiều này như thế, bông lúa chín hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít nứt ra, cho dù không mọc mầm cũng đã chuẩn bị rục rịch phá vỏ mà chui ra, cũng may ông trời không đuổi cùng giết tận, cách ngày đã có mặt trời treo trên cao, sóng nhiệt cuồn cuộn đã giết chết phần lớn mầm, giữ lại một phần khẩu phần lương thực cho nhân dân lao động ăn cơm. Nhưng cho dù là vậy vẫn có một phần nhỏ mọc mầm, phần mọc mầm nghiêm trọng chỉ có thể coi như thức ăn gia súc cho gia súc ăn, cũng may bình quân thiệt hại cũng chỉ ở khoảng hai mươi phần trăm, không tính là mất mùa nghiêm trọng.
Thôn Tô Gia là ngoại lệ duy nhất, từ khi Tô Vệ Dân làm đại đội trưởng đã bắt đầu nhận được sự yêu quý của xã viên sâu sắc, ông ấy vẫn luôn là một loại cán bộ tốt nhiệt huyết vì tập thể vì dân đó.
Lần này thôn Tô Gia thành công cứu giúp lương thực, các xã viên ra ngoài gặp được xã viên khác đều vô cùng khiến người ngưỡng mộ, nhưng Tô Vệ Dân đã sớm nói qua, cho dù là thiệt hại của công xã nào cũng đều là thiệt hại của nhân dân và thiệt hại của quốc gia, tuyệt đối đừng tự đắc cho rằng chúng ta giỏi bao nhiêu, nếu không phải có sự hỗ trợ của quân nhân, chỉ dựa vào bản thân chúng ta thu hoạch thì thiệt hại cũng khó tránh khỏi. Vì vậy người thôn Tô Gia đi đến đâu cũng vô cùng khiêm tốn, vô cùng nhún nhường, đối với công xã khác chịu thiệt hại cũng tỏ vẻ đau lòng, còn đối với thôn Tô Gia thành công cứu được lương thực cũng tỏ vẻ biết ơn gia đình bí thư Tô và cảm ơn sự giúp đỡ của quân nhân.
997 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận