Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 374: Đổi

Cơm Nắm nhỏ nghe hiểu rồi, vừa ăn xong cơm tối, nhân lúc mọi người đều ở nhà cậu bé và Bánh Đậu nhỏ nhanh chóng ra ngoài mời người.
Giỏ nhỏ mà Lý Ngọc Phụng đan đã không thể chứa nổi Bánh Bao nhỏ nữa, Hàn Thành không biết mượn được
của thợ mộc ở đâu công cụ và ván gỗ, lúc rảnh làm cái bàn ăn nhỏ cho đôi long phụng thai, Tô Tiếu Tiếu dựa theo ghế ăn trẻ em ở thế kỷ hai mươi mốt đưa ra kiến nghị với anh, không ngờ anh thật sự làm được, sử dụng thời gian rảnh chưa đến một tuần đã làm xong, tay nghề không thể tính là tốt nhưng ngoài mặt mài rất nhẵn nhụi nên không lo lắng sẽ xước tay, cũng rất vững chắc.
Hàn Thành thả Bánh Bao nhỏ nần nẫn thịt nặng trịch vào trong, chỉnh kích cỡ cho vừa: “Sau này nếu như chúng
ta không ở nhà, lo Bánh Bao nhỏ đi khắp nơi chạy loạn thì em cứ cầm móc treo khóa nó ở đây, xem nó có nghe
lời
không” Bánh Bao nhỏ vẫn không thể hiểu được lời cha nói, còn cảm thấy đây là đồ chơi mới mà cha làm cho mình nên
vui vẻ nhìn trái nhìn phải sờ tới sờ lui.
Tô Tiếu Tiếu bế Bánh Trôi nhỏ vào trong một cái ghế khác, hai nắm nhỏ xinh xắn trắng trẻo đặt chung thật sự
rất
đẹp mắt.
“Đứa trẻ này không trói buộc được, anh cũng không biết đâu, chiều hôm qua em mới đi vệ sinh một cái thôi mà nó lại chạy đi túm Hoa Hoa, còn bứt lông trên đuôi Hoa Hoa xuống nữa. Tô Tiếu Tiếu nắn gương mặt nhỏ nần
nẫn thịt của Bánh Bao nhỏ: “Có phải không hả nhóc hư đốn?”
Tuổi thọ của gà thật sự cùng lắm là sáu bảy năm, Hoa Hoa ít nhất cũng đã là gà mái gà năm, sáu tuổi rồi, gần đây cũng không đẻ trứng nhiều cho lắm nữa, còn hơi lười biếng, nhưng Hoa Hoa là động vật đầu tiên mà lũ trẻ chăm nên rất có tình cảm, thật ra Cháo Bột Mì Cơm cũng thế. Mới đầu đám người Cơm Nắm nhỏ nuôi mục đích là ăn thịt nhưng chăm lâu rồi cũng có tình cảm. Mọi người đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện ăn bọn nó, Mì và Cơm thật ra đã là gà trống lớn ba tuổi, trong nhà không còn ấp gà con nữa, giữ trứng giống cũng vô dụng mà nuôi cũng rất phí thức ăn, bọn chúng sớm đã nên lên bàn cơm rồi, nhưng chẳng ai nhắc đến chuyện này. “Hàn Thành, anh nói xem mấy con gà nhà mình nên xử lý thế nào đây? Cháo Bột còn có thể đẻ trứng nhưng Hoa
Hoa rất lớn tuổi rồi, Mì Cơm cũng không còn nhỏ nữa. Tô Tiếu Tiếu thật sự rất lo lắng, kêu cô ăn cô cũng không nuốt trôi được.
Hàn Thành đáp: “Qua vài ngày nữa bàn bạc với lũ trẻ một chút mang Hoa Hoa đổi với người ta, bọn trẻ chắc hẳn sẽ đồng ý thôi.
Dù sao gia súc nhà nuôi cũng không phải thú cưng, không có khả năng vẫn luôn ở bên bọn họ, cũng chỉ có thể
như vậy thôi.
Hôm sau là Thất Tịch, là ngày long phụng thai tròn một tuổi, cả gia đình xin nghỉ dậy từ sáng sớm, tắm rửa ăn
bữa sáng, gia đình Trụ Tử nhỏ và Cá Nhỏ ăn xong bữa sáng cũng qua từ sớm.
Tô Tiếu Tiếu mới sáng đã kêu Hàn Thành đập mười quả trứng gà, lại thêm bột mì vào nướng hai cái bánh bông
lan đơn giản, lúc này đang ở trong “lò nướng” thơm phưng phức tỏa ra hơi nóng.
Thực ra thời buổi này gia đình bình thường cũng không có thói quen đón sinh nhật, người lớn trẻ nhỏ trong nhà
đều không đón, để đối xử bình đẳng Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ cũng không dự định đón sinh nhật, lại càng không có cách nói ăn bánh sinh nhật đó, khả năng lớn nhất là có thể ăn được một bát mì trường thọ. Tô Tiếu Tiếu cũng chỉ đột nhiên nổi lên ý tưởng nướng bánh bông lan cho mọi người, lát nữa coi như ăn điểm
tâm.
Sau khi Đôn Đôn, Nha Nha và bà nội tới, Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành đặt hai đứa trẻ sạch sẽ trắng trẻo lên ngồi
giữa giường trúc, mọi người đều đứng vây quanh trước giường trúc, Tô Tiếu Tiếu kêu mỗi người lấy đồ đặt lên
trên.
Cô ôm Bánh Trôi nhỏ còn Hàn Thành ôm Bánh Bao nhỏ trước không buông tay. Tô Tiếu Tiếu đặt hai bao lì xì coi
như của cô và Hàn Thành, nói: “Mỗi người chỉ có thể đặt một thứ, muốn đặt gì thì cứ đặt nha
Bánh Đậu nhỏ đã sớm nghĩ xong sẽ đặt cặp sách gà con đựng muôn vật mà mình thích nhất lên: “Mẹ ơi con đặt
cái
này…”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Được.
Trụ Tử nhỏ đặt ngọc bội mà bà nội cho cậu bé lên trên.
Cơm Nắm nhỏ đặt một bức tranh mà mình vẽ.
Cá Nhỏ đặt quả táo to mà mình đã giấu rất lâu không nỡ ăn, vỏ đã có hơi lốm đốm lên.
Vợ chồng Triệu Tiên Phong ác liệt nhất, Triệu Tiên Phong vốn trực tiếp đặt khẩu súng của mình lên, bị Châu
Ngọc Hoa đánh một trận mới đặt cả bao súng vào.
Bản thân Châu Ngọc Hoa cũng không tốt được đến đâu, đặt dao phẫu thuật đựng trong bao dao lên.Những người khác giống như Cơm Nắm nói, anh đặt một quyển sách, em đặt một cây bút, anh đặt một bàn tính, em đặt một quyển từ điển, rất nhanh đã bày đầy một bàn.
994 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận