Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 99. Tình báo viên Cơm Nắm

Chương 99: Tình báo viên Cơm Nắm
Cơm Nắm nhỏ trực tiếp bóc vỏ kẹo sữa nhét vào trong miệng của Trụ Tử nhỏ, Trụ Tử nhỏ không nhận, suýt chút nữa thì kẹo rơi xuống đất, cậu bé nhanh chóng dùng tay đỡ rồi nhét vào miệng với vẻ bất đắc dĩ.
“Trụ Tử này, đi học có vui không?” Cơm Nắm đi ngược, vừa đi vừa hỏi.
Đôi mắt của Trụ Tử nhỏ ảm đạm hẳn đi, dường như kẹo sữa con thỏ trắng cũng không ngọt đến vậy, cậu bé lắc đầu: “Không vui, anh không muốn đi học.”
“Em và em trai ở nhà lão yêu bà cũng bị người ta bắt nạt, em cũng không muốn ở nhà lão yêu bà, cũng may cha mẹ tới cứu bọn em, anh ở trường học bị người ta bắt nạt sao?” Cơm Nắm hỏi.
Trụ Tử nhỏ im lặng một chút cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không có.”
Xem ra dùng chiêu này không hỏi được tin rồi, Cơm Nắm nhỏ nghĩ.
“Mẹ em là mẹ kế của em, chuyện này anh có biết không?” Đột nhiên Cơm Nắm hỏi, kẹo sữa thỏ trắng có hơi dính răng khiến Cơm Nắm nói chuyện cũng có hơi mơ hồ.
Nhưng Trụ Tử nhỏ nghe được rất rõ ràng, cậu bé trừng to mắt nhìn Cơm Nắm với vẻ khó tin rồi lắc đầu.
“Sao có khả năng được? Rõ ràng dì Tô tốt với em và Bánh Đậu như vậy cơ mà.” Trụ Tử nhỏ muốn nói còn tốt hơn cả ruột thịt vì mẹ của cậu bé chẳng tốt với cậu bé một chút nào hết.
“Chưa từng nhìn thấy mẹ kế nào tốt như vậy đi?” Cơm Nắm nhỏ nhảy chân sáo, nhảy đến bên đường vặt hoa cúc dại dự định lát nữa sẽ mang về nhà tặng mẹ: “Em cũng chưa từng gặp qua.”
“Anh cũng chưa từng thấy người mẹ ruột nào tốt như vậy.” Trụ Tử nhỏ nói thật, trong nháy mắt lại càng ngưỡng mộ Cơm Nắm nhỏ hơn.
Cơm Nắm lại ngắt thêm vài bông hoa nữa: “Mẹ em chính là như vậy đó, con người mẹ rất tốt, vô cùng tốt, nếu như mẹ quản chuyện của em nhất định sẽ quản đến cùng, anh biết vừa rồi mẹ kéo em vào phòng nói gì không?”
Trụ Tử nhỏ tiếp tục lắc đầu.
Cơm Nắm nói với vẻ mặt buồn rầu: “Mẹ nói nhìn thấy trên cặp sách của anh có dấu chân, cảm thấy có khả năng anh bị người ta bắt nạt nên kêu em làm tình báo viên nhỏ hỏi ai đã bắt nạt anh, còn không thể cho anh biết nữa, nhưng anh lại không chịu nói thật với em, em trở về không tiện ăn nói với mẹ, sẽ không thể làm được trẻ ngoan của mẹ nữa, anh nói em nên làm thế nào đây?”
Trụ Tử nhỏ giật mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, hốc mắt cũng đã hơi nóng lên, cậu bé không dám nghĩ đến còn có chuyện như vậy, chuyện mà ngay cả bà nội của cậu bé cũng không phát hiện ra mà dì Tô lại phát hiện ra sao?
“Mẹ còn nói, mẹ muốn biết đã xảy ra chuyện gì mới có thể nghĩ cách giúp anh, nhưng anh không chịu nói gì hết vậy mẹ không thể nghĩ cách giúp anh được.” Cơm Nắm nhỏ biết cảm giác bị người bắt nạt khó chịu bao nhiêu cho nên cậu bé cũng muốn nghĩ cách giúp Trụ Tử nhỏ.
“Khi em ở nhà lão yêu bà bị Thiết Ngưu và Thiết Đản bắt nạt cũng không thể nói với cha, hại cha mãi cũng không biết con của mình bị người ta bắt nạt, sau khi cha biết đã rất đau lòng cũng rất khó chịu, mẹ cũng vậy, lần đầu tiên khi mẹ nhìn thấy vết thương trên người em và em trai đã khóc rất đau lòng. Cha em cũng khóc nữa, khi ấy còn nói với em, có chuyện mà trẻ con không thể giải quyết được mà cần người lớn ra mặt mới có thể giải quyết nên có chuyện không thể giấu người lớn, bởi vậy Trụ Tử nhỏ, anh bị người ta bắt nạt nhất định phải nói với người lớn, bọn họ mới có thể nghĩ cách giúp anh, anh phải tin cha mẹ em.”
Cơm Nắm nhỏ thông minh cũng không phải do Tô Tiếu Tiếu nói suông thôi đâu, đối với các bạn đồng trang lứa thì cậu bé hiểu chuyện hơn những đứa trẻ ngây thơ ngốc nghếch trước mặt Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành rất nhiều. Khi cậu bé bốn tuổi đã có thể bảo vệ em trai dưới mí mắt của Châu Thúy Hoa, trong thời gian trưởng thành một năm, cậu bé và cả nhà lão yêu bà đấu trí đấu dũng, tuy rằng vẫn sẽ bị thương, nhưng đây đã là kết quả tốt nhất khi cậu bé cố gắng giảm tổn thương xuống mức thấp nhất rồi, bằng không hậu quả còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Trẻ con thông minh cơ trí luôn dễ dàng biết được sự tốt xấu của lòng người, khi Cơm Nắm nhỏ tiếp nhận Tô Tiếu Tiếu gần như không có quá trình gì đã xác nhận cô là tiểu tiên nữ mà mẹ ruột phái xuống bảo vệ cậu bé và em trai, cũng vì vậy mới chấp nhận lòng tốt của cô mà không có bất cứ gánh nặng nào, đối xử tốt với cô và làm một đứa con ngoan của cha mẹ.
Nghe xong lời của Cơm Nắm nhỏ, Trụ Tử nhỏ đã khóc không thành tiếng, từ nhỏ đến lớn cũng không có người nào nói với cậu bé những lời như vậy, cũng chưa từng có người nào từng giúp cậu bé, Cơm Nắm còn nhỏ hơn cả cậu bé nhưng lại hiểu chuyện hơn cậu bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận