Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 264: Tặng cá

Đến lúc ăn cơm trưa cô ta đã đan được hai đôi, cô ta đeo đôi nhỏ nhất đó cho Bánh Đậu nhỏ, Bánh Đậu nhỏ lớn
như vậy rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy găng tay, cậu bé giơ hai móng vuốt nhỏ lên, cong đôi mắt lại nói với giọng non nớt: “Cảm ơn mợ.” “Không cần cảm ơn, ngoan quá đi mất” Trương Xuân Anh xoa đầu đứa trẻ.
Tiểu Bảo từ nhỏ đã là một đứa lớn giọng, mồm mép vô cùng trơn tru, khi nói chuyện vẫn luôn lớn tiếng oang
oang, từ nhỏ đã học theo cha cậu bé “con là một người đàn ông” Có đôi khi còn cố ý đè thấp giọng nói lúc nói chuyện, nên đây là lần đầu tiên Trương Xuân Anh tiếp xúc với một bé trai giống như Bánh Đậu nhỏ, khiến cho
cô ta vui vẻ đến mức tưởng tượng ra nếu như cô ta sinh một đứa con gái, phỏng chừng cũng sẽ mềm mại khiến người thương yêu như vậy.
Một đôi khác cho ai cũng không ổn, dù sao buổi chiều vẫn có thể đan thêm hai đôi nữa, Đại Bảo chưa về được nhanh như vậy, ngày mai cô ta đan cũng được, nên giờ cứ để bản thân bọn trẻ quyết định đi.
Tô Tiếu Tiếu cũng rất tò mò, cầm găng tay lên hỏi lũ trẻ: “Các con định chia thế nào?”
Tiểu Bảo phất tay: “Anh là đàn ông, anh không sợ lạnh, các em mang đi”
Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử trừng mắt nhìn cậu bé, đồng thanh nói: “Ai không phải là đàn ông chứ!”
Tô Tiếu Tiếu bật cười: “Được rồi, mấy người đàn ông học lớp một tiểu học có muốn oẳn tù tì để quyết định
không?”
Tiểu Bảo lắc đầu và đáp: “Cơm Nắm đeo đi, em ấy nhỏ nhất.
Cơm Nắm nhỏ không phải đứa đầu đất vì tranh luận mà khiến mình bị đông lạnh, dù sao ở đây ngoại trừ Bánh
Đậu nhỏ nhỏ nhất ra thì mọi người cũng không giành với cậu bé, cậu bé cũng vui vẻ nhận lấy: “Được rồi, mẹ ơi
cho con di”
Cơm Nắm nhỏ đeo lên một cách vô cùng thích chí, bàn tay lớn vỗ vào bàn tay nhỏ của Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Đậu nhỏ, tay của chúng ta không lạnh nữa rồi!” Bánh Đậu nhỏ cười híp mắt, vui vẻ giơ bàn tay nhỏ lên chạy vòng quanh các anh.
Hàn Thành ở trong phòng đọc sách, Tô Tiếu Tiếu rót nước, lúc này, Tô Vệ Dân và Tô Chấn Hoa mang cá được
chia về nhà, lũ trẻ đều bủa vây tới.
Cơm Nắm nhỏ tháo găng tay, ngồi xổm trước thùng gỗ lớn chọc đầu con cá mè hoa: “Ông ngoại, đầu của cá mè
hoa này lớn quá.
Bánh Đậu nhỏ cũng ngồi xổm xuống, học bộ dáng của anh trai tháo găng tay ra rồi chọc một cái, nhưng con cá vừa động đậy, cậu bé đã sợ hãi nhanh chóng rụt về.
Tô Vệ Dân cười ha ha, đáp: “Còn không phải sao, phải hơn năm cân ấy chứ, chỉ riêng đầu cá đã phải mấy cân rồi,
thời tiết này lạnh để ở bên ngoài thêm vài ngày cũng không sợ, chúng ta cứ để ăn dần.
Tô Vệ Dân chọn hai con cá mè hoa nhỏ hơn một chút và cá trích, rồi xách lên kêu Tiểu Bảo đưa ra phía sau.
Đám người Cơm Nắm cũng muốn đi ra ngoài chơi nhưng Lý Ngọc Phụng lo lắng quá đông người qua đó sẽ có ảnh hưởng không tốt, nên chỉ cho một mình Tiểu Bảo đi.
Lúc này các hộ gia đình đều chìm đắm trong niềm vui được chia thêm vài cân cá năm nay, giờ đều ở trong nhà
bận rộn nấu cá ăn ngay, Tiểu Bảo xách con cá lén lút chuồn ra sau nhà, hiển nhiên là không có người nào nhìn
thấy.
Cậu bé gõ cửa, nhỏ giọng gọi: “Bà ơi bà ơi…”
Lúc này, một ông cụ gầy gò với mái tóc hoa râm trông còn già hơn Tô Vệ Dân một chút bước ra nhìn xung
quanh: “Tiểu Bảo, sao cháu lại tới giữa ban ngày ban mặt thế này? Đi mau đi, đừng để người khác nhìn thấy, có phải câu đối xuân không đủ không?”
Tiểu Bảo lanh lợi chuồn vào trong phòng rồi đưa cá trong tay cho ông cụ: “Không phải đâu ông Dương, ông nội
cháu kêu cháu tới đưa cá đó”
Dương Nam Hoài sững sờ, sau đó xua tay: “Không được không được, tối qua bà nội cháu mới đưa thịt qua rồi,
sao hôm nay lại đưa cá nữa? Không phải nhà cháu có khách sao? Mau về tiếp khách đi
Tiểu Bảo lắc đầu: “Không phải khách mà là cô và chú của cháu về đó ạ. Tiểu Bảo mở hai cánh tay ra rộng nhất có
thể: “Trong nhà cháu còn có một con cá mè hoa to như thế này này, cũng đủ ăn rồi ông ơi. Dương Nam Hoài xoa đầu Tiểu Bảo, tấm lòng của người nhà này thật tốt, đứa trẻ được dạy dỗ ra cũng tốt, một nhà ba người bọn họ bị ép trốn đến nơi này tránh đầu sóng ngọn gió, hiếm khi gặp được một đứa trẻ ngoan thông minh như vậy, chỉ hận không thể dạy cậu bé hết kiến thức trong đời mình. Dương Nam Hoài không khỏi nghĩ đến cháu trai cả mới chỉ gặp một lần và cháu ngoại út chưa từng gặp lần ào ấy,
năm nay cháu trai cả chắc hẳn cũng lớn gần bằng Tiểu Bảo rồi, trước khi rời khỏi biên cương ông ấy nhận được vật tư và thư từ do Hàn Thành cho người mang qua, trong thư nói anh đã cưới được người vợ kế không tồi,
đối xử với hai đứa trẻ cực tốt, kêu bọn họ cứ yên tâm, chỉ là không biết bọn họ có dạy dỗ hai đứa cháu ngoại tốt được như Tiểu Bảo hay không.
1026 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận