Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 266: Mua đồ

Đổng Minh Nguyệt nhìn lên trời: “Sẽ chứ, một người hiền hậu như Hàn Thành chắc chắn sẽ tìm một người mẹ kế
đối xử tốt với đám trẻ thôi”
Tuyết rơi liền hai ngày trời, thời tiết như vậy thật sự rất hiếm thấy ở thôn Tô Gia.
Chớp mắt đã là ngày dọn nhà hai mươi tám tết.
Hôm nay nước sông đã đóng băng, không có cách nào bê đồ trong nhà đến bên sông rửa sạch như năm ngoái
được nữa, mà chỉ có thể đun nước nóng ở trong nhà dùng vải lau qua một chút, rồi lại quét mạng nhện ở góc
nhà, phủi sạch mỗi một góc coi như hoàn thành việc tổng vệ sinh.
Đến hai mươi chín tết cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi, đây là một ngày mà đám trẻ yêu thích nhất, một ngày
này gia đình hơi có điều kiện cũng sẽ chuẩn bị một ít thực phẩm chiên dầu để ăn tết, cho dù không nỡ bỏ dầu
vào chiên thì cũng sẽ thêm một ít dầu để làm bánh rán hoặc gói một ít bánh bao chỉ. Tuy rằng Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu mang can dầu về nhưng cả gia đình lớn đón tết như vậy còn không bằng
để lại một ít dầu xào rau khi ăn cơm để rau càng dễ ăn hơn, lại thêm kẹo và bánh mà Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu
mang về cũng đủ ăn nữa, cho nên Lý Ngọc Phụng cũng không nỡ bỏ nhiều mỡ lợn vào chảo rán mà chỉ dùng
chảo nhỏ rán ít bánh nhúng và bánh sắn chiên để đón tết.
Bánh sắn chiên là món ăn vặt đặc biệt chỉ có ở thôn Tô Gia, chính là sau khi hòa bột sắn mà nhà mình trồng
được với nước lại làm thành bánh phở có độ dày tương tự với hủ tiếu rồi phơi nắng, sau đó xắt thành hình thoi
cỡ hộp diêm rồi bỏ vào chảo chiên.
Sau khi làm ra cũng na ná với bánh phồng tôm ở thế kỷ hai mươi mốt.
Thứ này ăn cũng ngon lắm nhưng lại vô cùng tốn dầu, bỏ từng nắm nhỏ vào trong chảo dầu trong nháy mắt đã
nổi lên biến thành một chảo lớn đầy ắp, dầu trong chảo cũng vơi đi trông thấy.
Bởi vì Tô Tiếu Tiếu cũng vô cùng thích ăn nên Lý Ngọc Phụng chỉ đành nhịn đau, cắn răng chiên thêm một ít.
Đám trẻ cũng vô cùng thích bánh sắn chiên vừa thơm vừa giòn vào miệng là tan này. Nhưng thứ này nóng nên
Tô Tiếu Tiếu cũng không dám cho lũ trẻ ăn nhiều.
Gia đình Tô Chấn Trung cũng thường nghỉ tết và về nhà vào ngày này.
Ngày này năm ngoái Tiểu Bảo sẽ cùng ông bà nội đi vào huyện mua sắm, hiếm khí thời tiết chuyển tốt, cậu bé
nằng nặc đòi đi vào huyện mua hàng tết, còn muốn đón anh Đại Bảo về nhà.
Lý Ngọc Phụng nói với vẻ bực mình: “Cháu cũng không nhìn xem năm nay cô cháu đã mang bao nhiêu thứ về
nhà rồi, nào còn cần đi mua nữa?”
Tiểu Bảo phồng má lên đáp: “Nhưng vẫn chưa mua pháo mà, cháu đã đồng ý với Cơm Nắm và Trụ Tử sẽ dẫn bọn
họ đi đốt phân trâu rồi, cháu không thể nói mà không giữ lời được!”
Trương Xuân Anh nghe thấy con trai muốn đi đốt phân trâu lập tức nổi nóng ngay tại trận, nhéo tai của Tiểu
Bảo: “Con còn dám nhắc đến đốt phân trâu nữa à? Lần trước không cho cha con đánh con nên quên mất rồi
đúng không?”
Tiểu Bảo ôm tai, trốn qua một bên: “Lần này con sẽ chú ý mà, nhất định sẽ không làm bẩn quần áo đâu!” Trước đây Cơm Nắm chưa từng thấy phân trâu nên khi nghe Tiểu Bảo nói còn rất có hứng thú, nhưng từ ngày nhìn thấy một đống đen sì vừa thối vừa cứng đó lập tức mất hứng thú luôn. Nếu như thứ này nổ văng tứ lung tung bắn vào quần áo thì cậu bé quả thật sẽ ghê tởm đến mức không ăn được cơm mất.Cơm Nắm nhỏ bảo: “Tiểu Bảo, em không muốn đốt phân trâu đâu.
Trụ Tử nhỏ cũng lắc đầu: “Tiểu Bảo, tớ cũng không muốn đi?
Tiểu Bảo phồng má: “Hai tên phản đồ nhà các cậu, không dẫn các cậu đi chơi nữa”
Tô Tiếu Tiếu cũng không biết tại sao Tiểu Bảo lại cảm thấy đốt phân trâu vui nữa, nhìn đứa trẻ đã sắp tức thành con cá nóc nhỏ, cô xoa đầu an ủi cậu bé: “Được rồi, kêu chú lái xe dẫn các cháu vào huyện mua pháo hoa đốt, nhưng không thể đốt phân trâu, thứ đó quá bẩn, cô không chịu được đâu”
Được rồi, cô nói gì chính là cái đó, có thể ngồi xe của chú đi vào huyện, Tiểu Bảo vẫn rất vui vẻ.
Đám người Lý Ngọc Phụng không muốn đi, nếu như lúc về còn phải chở cả gia đình Tô Chấn Trung nữa thì xe cũng không ngồi đủ, chỉ có Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành dẫn bốn đứa trẻ chậm rãi xuất phát đi vào huyện.
Lúc này năm mới cũng không giăng đèn kết hoa, khắp nơi ca múa mừng cảnh thái bình giống như sau khi cải cách mở rộng.
Bầu không khí trong huyện chỉ tốt hơn bình thường một chút nhưng vẫn lộ ra cảm giác áp lực của thời đại đặc sắc này, không nghe thấy tiếng chúc tết nghe nhiều đến quen tai đó, cũng không có thực phẩm mừng năm mới vui vẻ và câu đối tết đỏ rực may mắn bán đầy khắp các phố lớn ngõ nhỏ đâu.
[Cảm ơn thienngo đã đẩy 100 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn mongchi đã đẩy 30 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn nguyenthoa20071994 đã đẩy 50 kim phiếu cho truyện ^^]
991 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận