Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 586: Đã lâu không gặp

Cái gọi là không khéo không thành sách, vậy mà trên đường lại đụng phải Giang Tuyết đã vài năm chưa gặp.
Đại khái là người dấn thân vào nghệ thuật biểu diễn đều vô cùng biết bảo dưỡng, mấy năm trôi qua Giang Tuyết
không những không già đi, phối với kiểu tóc và cách ăn mặc thời thượng thoạt nhìn còn xinh đẹp và trẻ trung hơn cả ngày trước.
Đại khái Giang Tuyết cũng không ngờ sẽ gặp được gia đình Hàn Thành ở nơi này, cô ta cười thoải mái, đại khái là
người đã ba mươi mấy rồi khi cười lên vẫn thấp thoáng có thể nhìn thấy gió sương ở khóe mắt, tuy rằng không
tính là rõ nhưng rốt cuộc vẫn năm tháng vẫn để lại vết tích trên gương mặt cô ta.
,
Giang Tuyết vừa cười vừa chào hỏi: “Hàn Thành, Tiếu Tiếu, đã lâu không gặp” Tô Tiếu Tiếu cười đáp lại: “Đồng chí Giang Tuyết, cô càng ngày càng trẻ và xinh ra đấy, tôi sắp không nhận ra cô
luôn rồi”Tầm nhìn của Giang Tuyết chuyển về phía mấy đứa trẻ, khó tránh khỏi cảm thán: “Nhìn thấy mấy đứa nhỏ lớn lên mới giật mình nhận ra thời gian trôi qua thật nhanh. Cơm Nắm đã lớn thành thiếu niên rồi khiến tôi suýt thì không nhận ra mất. Năm đó khi tôi rời khỏi thị trấn Thanh Phong cậu bé vẫn chưa cao bằng Bánh Đậu nhỏ bây giờ. Khi ấy cô mới mang thai thôi, bây giờ con cũng đã sinh hai đứa, thời gian thật sự quá nhanh.
Sau khi Giang Tuyết đi đã cắt đứt toàn bộ qua lại với bên thị trấn Thanh Phong, cũng không liên lạc gì nhiều với người nhà, cũng không quan tâm bất cứ một tin tức nào có liên quan đến Hàn Thành, nếu không phải cô họ chuyển lời nói mẹ bệnh nặng thì thậm chí cô ta cũng không muốn có bất cứ liên lạc gì với nhà họ Giang. Cho nên cô ta cũng không biết Tô Tiếu Tiếu sinh là long phụng thai, cô ta thậm chí còn không hỏi có phải gia đình bọn họ về thủ đô sống hay không.
Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ càng lớn càng khác nhau, Bánh Bao nhỏ ăn nhiều lớn nhanh, đặc biệt là sau khi tới trường mẫu giáo đã cao hơn Bánh Trôi nhỏ nửa cái đầu, bây giờ trên cơ bản không có người nào không biết rõ tình hình sẽ liên tưởng bọn trẻ là long phụng thai.
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu hai đứa nhỏ, cười bảo: “Tụi nhỏ là long phụng thai, anh trai tên là Bánh Bao nhỏ, em gái là Bánh Trôi nhỏ, nào, gọi dì Giang đi, Cơm Nắm Bánh Đậu, các con không nhận ra dì Giang sao?”
Đám trẻ đồng thanh gọi một tiếng với giọng giòn tan “dì Giang”
Giang Tuyết gật đầu, lúc này cô ta mới phát hiện ra loại cảm giác thân thiết không thể nói rõ khi mình gặp lại bạn học cũ và gia đình của bạn cũ này là thứ mà những người khác không có cách nào tặng được. Nhìn bộ dáng của Tô Tiếu Tiếu cũng biết cô sống rất tốt, trong lòng cô ta cũng thấy mừng cho bọn họ.
Giang Tuyết lấy một hộp chocolate từ trong đống đồ chuẩn bị mang về nhà, cúi người đưa cho Bánh Trôi nhỏ: “Trước đó đi nước ngoài biểu diễn mang ít đồ ăn vặt về, các cháu cầm nếm thử đi”
Bánh Trôi nhỏ nhìn về phía mẹ, Tô Tiếu Tiếu đáp: “Các con còn không cảm ơn dì Giang đi
Đám trẻ đồng thanh nói cảm ơn, Bánh Bao nhỏ mau mắt nhìn thấy hình vẽ trên chiếc hộp, đôi mắt ting một cái sáng ngời: “Là chocolate.
Giang Tuyết nhìn đứa trẻ đáng yêu nần nẫn thịt trước mặt, cũng cười hiểu ý: “Bánh Bao nhỏ thật lợi hại, chính là chocolate đó”
Dù sao cũng không tính là vô cùng thân, theo lý mà nói không nên nhận quà, nhưng như vậy sẽ tỏ rõ mình quá không phóng khoáng với người ta. Một hộp chocolate đối với Giang Tuyết mà nói tặng cho con của bạn cũ cũng không tính là thứ quý giá gì, không cần thiết phải từ chối, cũng không thích hợp nói chuyện sâu hơn, đổi thành một người bạn thân hơn còn có thể quan tâm hỏi han tình hình cảm giác của đối phương một chút, nhưng giữa
bọn họ chào hỏi xong hoàn toàn chính là tạm biệt.
Ngược lại Tô Tiếu Tiếu cũng hào phóng mời cô ta đến nhà ngồi, nhưng Giang Tuyết nói phải về nhà thăm mẹ bệnh nặng làm lý do từ chối, sau khi tạm biệt một nam một bắc lướt qua nhau, lần sau có khả năng cũng chỉ là duyên gặp lại.
Giống như quỹ đạo cuộc đời của mỗi người bọn họ, quá trình và điểm kết chưa bao giờ cùng là một hướng. Mấy đứa trẻ ăn chocolate nhảy chân sáo đi đằng trước, Tô Tiếu Tiếu ôm cánh tay Hàn Thành đi phía sau. “Hình như Giang Tuyết đã thay đổi rất nhiều.” Tô Tiếu Tiếu nói.
Hàn Thành đáp: “Người đều sẽ thay đổi, nhưng người khác thế nào cũng không liên quan đến chúng ta” Thấy anh không muốn nói chuyện, Tô Tiếu Tiếu cũng không tiếp tục nói nữa mà nhét một viên chocolate vào trong miệng anh, bản thân mình cũng nếm thử một miếng: “Giang Tuyết thật biết chọn, chocolate ở chỗ này là ngon nhất đấy.”
1013 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận