Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 386: Tự mình mua đồ

Tô Tiếu Tiếu từ nhỏ đã dẫn Bánh Đậu nhỏ theo bên người, gần như đi đâu cũng dẫn theo, mấy loại chuyện nhỏ như ra ngoài mua đồ này dưới mưa dầm thấm đất có quy trình gì thì cậu bé đều biết hết, việc tính toán cậu bé đã biết từ khi còn rất nhỏ rồi, chưa đến hai tuổi đã có thể xếp hồng theo các anh, chỉ là vừa vặn đến bây giờ mới có cơ hội thực tiễn, Tô Tiếu Tiếu giống như nhân viên nghiệp vụ, cũng đến hôm nay mới biết Bánh Đậu nhỏ đã lợi hại như vậy rồi.
“Thật khiêm tốn, bạn nhỏ cháu đợi chút, dì đi tìm tiền cho cháu, lấy thêm ít vải cho cháu luôn” Nhân viên bán hàng đáp.
Bánh Đậu nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn dì a
י,
Nhân viên bán hàng đi rồi, Bánh Đậu nhỏ cong đôi mắt nói: “Mẹ ơi con biết tự mình mua đồ rồi này”
Tô Tiếu Tiếu mới xoa đầu đứa trẻ, bảo: “Bánh Đậu nhỏ thật giỏi, tiền cũng cất đi, sau này muốn mua gì thì tự mình mua”
Hàn Thành cũng gật đầu: “Bánh Đậu nhỏ rất giỏi”
Bánh Đậu nhỏ có được lời khen ngợi lại càng vui vẻ hơn, vì bình thường ra ngoài cùng cha mẹ và các anh nên cậu bé hoàn toàn không có cơ hội thể hiện gì, hôm nay cậu bé dùng tiền mà mình kiếm được mua xong vải còn tính rất tốt, đến bản thân cậu bé cũng cảm thấy mình thật giỏi.
Cơm Nắm quay đầu hỏi em gái nằm nhoài trên đầu vai mình: “Em gái thích gì không? Anh hai có tiền, anh hai mua cho em”
Bánh Trôi nhỏ chớp đôi mắt to long lanh, nghiêng đầu nhìn hàng hóa bày la liệt ở đó, sau đó chỉ vào một cái cốc tráng men in hình hoa mẫu đơn đỏ thẫm: “Ăn ơi, cái đó…”
Cơm Nắm nhỏ thật sự không nhìn thấy cô bé chỉ cái gì, mới nói với cha mẹ: “Con dẫn Bánh Trôi nhỏ qua đó nhìn, lát nữa quay lại ạ.
Tô Tiếu Tiếu nói: “Đừng đi xa, lát chúng ta còn vội lên đường”
Cơm Nắm nhỏ đáp: “Con biết rồi ạ, con mua cho em một thứ rồi quay về.”
Bánh Đậu nhỏ ngửa đầu kéo quần đùi của Bánh Bao nhỏ: “Em trai em muốn gì không? Anh trai mua cho em”
Bánh Bao nhỏ nhìn xung quanh rồi lắc đầu, chép miệng nói: “Đói, muốn măm…”
Hàn Thành không nhịn được mà bảo: “Vừa rồi lên xe con đã ăn bánh bông lan, còn ăn cả bánh gạo nữa. Bánh Bao nhỏ cúi cái đầu nhỏ sờ cái bụng nhỏ của mình, đặt bàn tay thịt lên trên, nói với Hàn Thành bằng bộ dáng nghiêm túc: “Cha ơi, không đủ, đói lắm mà…”
Tô Tiếu Tiếu duỗi tay nhéo gương mặt tròn của cậu bé: “Lát nữa dẫn con đi ăn hoành thánh, cho con ăn no luôn”
Bánh Bao nhỏ nghe hiểu, híp mắt duỗi tay kêu mẹ bế nhưng Hàn Thành không buông tay: “Mẹ mệt rồi, để cha
be”
Khúc thịt nhỏ này phải hơn mười cân, Tô Tiếu Tiếu bế một lúc là mệt.
Bánh Bao nhỏ ôm cổ cha cọ tới cọ lui: “Cha… xuống dưới…”
Hàn Thành thả cậu bé xuống, Bánh Bao nhỏ kéo cặp sách gà con của anh trai nhỏ: “Nồi, muốn…”
Bánh Đậu nhỏ kiên nhẫn hỏi em trai: “Em muốn gì cơ? Kẹo sao?”
Cặp sách gà con của Bánh Đậu nhỏ chính là hộp bảo bối, cậu bé thích gì đều đựng vào bên trong, bánh quy kẹo
hoa quả gì đó, mỗi lần cậu bé không nỡ ăn hết đều sẽ cất ở bên trong, thi thoảng sẽ lấy từ bên trong ra một cái cho Bánh Bao nhỏ ăn, nhưng mẹ nói không thể cho Bánh Bao nhỏ ăn quá nhiều kẹo và bánh quy, cho nên Bánh Đậu nhỏ sẽ hỏi mẹ trước, mẹ đồng ý mới
Tô Tiếu Tiếu kéo Bánh Bao nhỏ qua: “Hôm nay kẹo và bánh con đã ăn xong rồi, không thể ăn thêm nữa, mẹ nói lát nữa có thể ăn hoành thánh rồi mà”
Bánh Bao nhỏ cũng không biết có nghe hiểu hay không mà vẫn kéo cặp sách của anh trai nhỏ.
Bánh Đậu nhỏ chỉ đành mở ra cho em trai nhìn, vừa rồi cậu bé chưa đóng ngăn bí mật lại nên có thể nhìn thấy một ít tiền mừng tuổi rải rác ở bên trong: “Hôm nay không có kẹo mà, đều bị em ăn hết rồi.
Bánh Bao nhỏ lại duỗi bàn tay thịt nhỏ lấy tiền của Bánh Đậu nhỏ, cầm trong tay còn híp mắt nói với anh trai nhỏ: “Mua… đi…”
Bánh Đậu nhỏ cũng vui vẻ: “Em trai thật thông minh, biết có thể dùng tiền mua đồ ăn, nhưng ở đây không có đồ ǎn.”
Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành hoàn toàn cạn lời, khúc thịt nhỏ này chắc chắn là thấy anh trai nhỏ dùng tiền có thể mua được đồ nên cậu bé cũng muốn cầm tiền đi mua đồ ăn đây mà.
Tô Tiếu Tiếu quyết định sau này phải khống chế tiền ăn vặt của Bánh Bao nhỏ, bằng không rất có khả năng toàn bộ tiền đều để cậu bé lấy đi mua đồ ăn quá, cũng phải dặn dò các anh cẩn thận không thể mua đồ ăn cho cậu bé mới được.
Tô Tiếu Tiếu nắn gương mặt của cậu bé: “Con còn biết đây là tiền có thể mua đồ, trước trả tiền về cặp sách của anh trai đi, đợi mua xong vải chúng ta sẽ đi mua đồ ăn.
Đứa trẻ nghịch ngợm vẫn hoàn nghịch ngợm nhưng vẫn rất nghe lời mẹ, buông tay thả tiền vào trong cặp sách nhỏ của Bánh Đậu nhỏ.
995 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận