Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 240: Không đổi

Tự cô làm một cái khẩu trang phòng khói đơn giản đeo lên mặt, đầu tiên xào dưa chua cho cạn nước rồi đựng ra đĩa đợi dùng, sau đó rán mấy thứ như đầu cá, xương cá và đuôi cá trước, lại bỏ thêm mấy lát gừng vào khử tanh, tiếp đó đổ nước sôi vào nồi rồi đun canh chậm, đợi canh biến thành mà trắng mới bỏ dưa chua vào. Dưa chua vào nồi thì Hàn Thành vừa vặn về nhà, ngửi thấy mùi đã biết Tô Tiếu Tiếu đang nấu cơm, anh rửa tay rồi đi vào bếp, Bánh Đậu nhỏ ngồi trên ghế nhỏ nhìn chằm chằm vào mẹ đang nấu cơm. Bây giờ cậu bé nhìn thấy anh sẽ chủ động gọi “cha, vì vậy tối hôm qua Hàn Thành đã tặng cho cậu bé một bản tranh ghép mới khiến cậu
bé rất thích.
Hàn Thành thấy Tô Tiếu Tiếu đeo khẩu trang trên mặt, mới nhíu mày hỏi: “Bỏ xuống để anh làm cho, không ngửi được mùi dầu mỡ thì đợi anh về nhà làm, cũng chỉ là ăn cơm muộn hơn nửa tiếng mà thôi, ngày mai anh lấy vài cái khẩu trang về cho em?
Tô Tiếu Tiếu xoa eo, lắc đầu đáp: “Không cần khẩu trang, cái đó không thoáng khí, anh đi thái lát cá đi, có thể
thái mỏng được bao nhiêu thì mỏng bấy nhiêu, đợi Cơm Nắm và Trụ Tử về nhà là có thể ăn cơm.
“Tụi nhỏ đâu rồi?” Hàn Thành hỏi.
“Tới nhà Đôn Đôn rồi. Tô Tiếu Tiếu lại nói chuyện Cơm Nắm rụng răng ra: “Cơm Nắm đỏm dáng như vậy cũng không biết là giống ai nữa, đúng rồi, thường không phải sáu tuổi mới thay răng sao? Có phải Cơm Nắm thay răng
hơi sớm không?”
Hàn Thành bảo: “Không sao,
“Dì Tô ơi, bọn cháu về rồi ạ!”
năm tuổi thay răng cũng rất bình thường, là chuyện thường thôi”
Bình thường người nói câu này chắc chắn là Cơm Nắm nhưng hôm nay lại đổi thành Trụ Tử, khi Trụ Tử bắt đầu
rụng răng cũng hơi xấu hổ, còn bây giờ đã đỡ hơn rồi.
Tô Tiếu Tiếu đi ra ngoài xoa đầu bạn nhỏ: “Về rồi sao? Bà Trương nói thế nào?”
Trụ Tử đáp: “Dì Tô, bà Trương bảo có khả năng Hoa Hoa muốn ấp trứng nhưng trứng nhà chúng ta không thể nở
thành gà con được đâu ạ?
“Ôi?” Tô Tiếu Tiếu hỏi với vẻ nghi ngờ: “Tại sao?”
Trụ Tử lại đáp: “Bà Trương nói nhà mình không có gà trống nên trứng mà Hoa Hoa đẻ không phải trứng giống, nếu như muốn ấp gà con thì dùng trứng gà nhà chúng ta đổi một ít trứng giống ở nhà bà ấy mới được.
Tô Tiếu Tiếu há hốc mồm, vậy mà cô lại bỏ qua vấn đề kiến thức quan trọng như vậy, đúng vậy, không có gà
trống với Hoa Hoa cùng nhau làm thì làm sao ra gà con được?”
“Không đổi!” Cơm Nắm nhỏ nói chuyện lọt gió cuối cùng cũng mở miệng.
Tô Tiếu Tiếu và Trụ Tử đều nhìn cậu bé với vẻ nghi ngờ: “Tại sao?” “Trứng mà Hoa Hoa vất vả đẻ ra, không đổi!” Cơm Nắm kiên quyết bảo.
Cơm Nắm nhỏ rụng răng, nói chuyện lọt gió, tính cách cũng không tốt cho lắm.
Tô Tiếu Tiếu cũng chiều một chút, duỗi tay xoa dịu cậu bé: “Được, chúng ta không cần đổi trứng của Hoa Hoa
mà để lại cho chúng ta ăn, chúng ta dùng thứ khác đối với bà Trương hoặc là trực tiếp mua của bà Trương, đi rửa tay đi, sắp ăn cơm được rồi”
Hàn Thành thái lát cá xong, Tô Tiếu Tiếu kêu anh bỏ ít muối, bột tiêu và tinh bột vào quấy đều, sau đó bắc canh cá khỏi bếp, vớt dưa chua đựng trong đĩa trước, trải phẳng những miếng cá thái lên canh cá rồi bỏ ít vừng và rau thơm lên, rưới thêm một vòng dầu rồi lại đặt lên lửa, đượi canh sôi thì lập tức bắc xuống đổ ra đĩa đựng dưa
chua.
Vậy là món cá dưa chua thanh đạm lại ngon miệng đã ra lò.
Đám trẻ ăn vô cùng vui vẻ, ngay cả Cơm Nắm cũng tạm thời quên mất chuyện rụng răng của mình, cậu bé rưới nước sốt vào rồi há miệng ngốn từng miếng to, còn là miếng nào cũng ăn rất ngon miệng, hôm nay khẩu vị của
Tô Tiếu Tiếu rất tốt, ăn hết một bát cơm đầy.
Hàn Thành thầm nghĩ sau này có thể làm món này thêm vài lần nữa.
Khoảng thời gian này khẩu vị của Tô Tiếu Tiếu lúc tốt lúc xấu, cũng bắt đầu nôn ọe dữ dội hơn, có đôi khi ăn
cơm tối xong, chưa đến nửa đêm đã đói đến phát hoảng, vẫn là Hàn Thành dậy nấu ít mì hoặc là nướng khoai
cho cô ăn.
Có đôi khi đêm không ngủ được chẳng hiểu sao lại cáu kỉnh khóc lóc, Hàn Thành dùng tư thế ôm con ôm cô đi lại dỗ dành trong phòng, đợi cô ngủ rồi lại đặt về giường.
Có thể nói Tô Tiếu Tiếu mang thai vất vả bao nhiêu thì Hàn Thành cũng vất vả bấy nhiêu, tình cảm giữa hai vợ chồng cũng càng ngày càng sâu đậm, Tô Tiếu Tiếu cũng càng ngày càng giống trẻ con, càng lúc càng ỷ lại vào
Hàn Thành.
Đám trẻ cũng rất ngoan, sau khi Cơm Nắm thích ứng với việc nói chuyện lọt gió lại trở về là Cơm Nắm nhỏ giỏi giang, thông minh lại lanh lợi, bây giờ cậu bé và Trụ Tử nhỏ cũng đã bắt đầu thử tự mình giặt quần áo.
991 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận