Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 26. Vạch mặt

Chương 26: Vạch mặt
Hàn Thành dùng một chút tự chủ cuối cùng của quân nhân mới không lập tức ra tay đánh ả độc phụ này một trận tơi bời.
Năm đó sau khi cha ruột của anh hy sinh vì nước, chính ủy viên Đàm cũng chính là thầy của Hàn Thành và là chồng của Châu Thúy Hoa đã dẫn Hàn Thành khi ấy vẫn còn là một đứa trẻ choai choai về nhà, Châu Thúy Hoa vốn đã có hai đứa con trai ruột nên vô cùng bất mãn về chuyện này, sau khi cãi nhau to một trận mới miễn cưỡng giữ người lại.
Bình thường bà ta luôn coi thường người, đợi khi chính ủy viên Đàm đi làm nhiệm vụ sẽ gây khó dễ đủ đường, mấy ngày liền không cho Hàn Thành ăn cơm, buổi tối mùa đông còn đuổi anh ra ngoài cửa, chưa đến bao lâu, Hàn Thành không nói gì cũng mặc kệ chính ủy viên Đàm phản đối mà trực tiếp gửi thư xin vào ở nội trú, thi thoảng cuối tuần mới về một lần, sau này thi đỗ trường quân đội thì hoàn toàn rời khỏi nhà bọn họ.
Chính ủy viên Đàm là một người nhân hậu nhưng chưa được vài năm đã qua đời.
Sau này Hàn Thành vào bộ đội làm quân y như ý nguyện, ngoại trừ năm mới sẽ cho người gửi chút quà cho Châu Thúy Hoa xem như trả lại chút ân tình của chính ủy viên Đàm ra thì hoàn toàn không có qua lại gì.
Thẳng đến khi vợ của anh là Dương Mai qua đời, Hàn Thành vội ra ngoài làm nhiệm vụ, gửi con ở chỗ bà ta cũng là lựa chọn bất đắc dĩ, nếu không phải bà ta mang vẻ mặt hiền lành chủ động tới cửa nói năm đó mình có lỗi với Hàn Thành, bây giờ chăm hai đứa cháu là chăm mà chăm thêm hai đứa nữa cũng chỉ là chuyện thuận tay mà thôi, thì anh cũng sẽ không để con ở chỗ bà ta.
Sau này Hàn Thành làm nhiệm vụ hơn nửa năm, bị thương rất nặng lại dưỡng thương thêm mấy tháng mới dẫn tới gần một năm không có thời gian rảnh tới thăm con.
Anh cho rằng người xấu có thể trở nên tốt hơn, lại càng cho rằng chỉ cần tiền đưa đủ thì Châu Thúy Hoa sẽ đối xử tử tế với con mình, nhưng không ngờ anh đã sai trầm trọng, người xấu chỉ có thể xấu hơn chứ không thể trở nên tốt hơn được, bà ta chỉ biết cầm tiền của anh đi trợ cấp cho con trai và cháu trai của bà ta mà ngược đãi con trai anh!
Đôi mắt của Hàn Thành đỏ ngầu nhưng phần lớn vẫn là áy náy nhiều hơn tức giận, quyết định sai lầm này của anh đã hại con của mình, cả đời này anh không thẹn với quốc gia cũng không thẹn với nhân dân nhưng lại không đúng với con trai mình.
Triệu Tiên Phong bước tới đè cánh tay của anh lại: “Hàn Thành, bình tĩnh một chút!”
Châu Thúy Hoa cho rằng Hàn Thành là đồ khó hiểu không biết nổi nóng nhưng bây giờ trông thấy ánh mắt như ăn thịt người này của anh, lại còn định ra tay đánh mình cũng sợ vãi tè, lúc phản ứng lại đã ngồi bệt dưới đất, bù lu bù loa: “Ối giời ơi, ông Đàm ơi sao số ông khổ quá, lại dẫn một đứa qua cầu rút ván như vậy về nhà, giết người rồi, sắp giết người rồi, mọi người mau ra đây phân xử xem, quan uy của chủ nhiệm Hàn lớn quá đi bắt nạt người mẹ góa con côi như tôi, sắp giết người rồi, hu hu hu hu hu…”
Giờ này mọi người ai đi làm đều đã đi làm, người đi học cũng đã đi học, ngược lại không có ai, thi thoảng có người trong nhà thò đầu ra ngoài vừa nhìn thấy là Châu Thúy Hoa đang la lối om sòm đã “cạch” một tiếng đóng cửa sổ lại nhắm mắt làm ngơ, từ đó có thể thấy hàng xóm ghét bà ta cỡ nào.
Tô Tiếu Tiếu ôm đứa trẻ đi lên: “Đồng chí Triệu, phiền anh đi tới đồn công an tìm cảnh sát tới đây.”
Không biết tại sao cô lại tin rằng Hàn Thành có chừng mực, cũng không lo anh sẽ thật sự ra tay với Châu Thúy Hoa.
Cô đi tới bên cạnh Hàn Thành, lặng lẽ nhìn Châu Thúy Hoa: “Bác gái này, người xấu tự có công an bắt, công an không bắt được thì trời cũng bắt, tôi kiến nghị bà nên chạy nhanh về nhà tắm rửa sạch sẽ đợi mười lăm tháng tám này ngồi vào nhà lao đi, đúng rồi, buổi tối bà ngủ vẫn ngon chứ hả? Không nằm mơ thấy ác mộng sao? Nếu như không có vậy lát nữa tôi sẽ thắp hương cho mẹ ruột của tụi nhỏ nói với chị ấy một tiếng."
Tô Tiếu Tiếu chỉ lên trên: “Chị ấy ở trên trời đang trừng to mắt nhìn đấy, bà ngược đãi con của chị ấy như vậy, chị ấy sẽ bỏ qua cho bà sao, số tiền của Hàn Thành và đồ của tụi nhỏ mà bà đã lấy tốt nhất là mau đưa ra đây đi, tránh cho lát nữa công an tới nhà bà còn phải lật tung đồ đạc nhà bà lên tìm đồ.”
Bản thân Châu Thúy Hoa vốn là người ác nên bà ta thật sự không sợ kẻ ác, nhưng bà ta lại sợ ma quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận