Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 187. Đứa nhỏ trưởng thành

Chương 187: Đứa nhỏ trưởng thành
“Nếu như bây giờ cậu bắt đầu viết chữ thì có thể theo kịp tiến độ của tôi, hoặc là không đụng vào một chữ nào, đợi tôi vẽ xong lại viết sau, bằng không cậu viết được một nửa tôi nên xóa sạch hay là nên dừng lại đợi cậu đây? Nhà tôi còn có hai đứa trẻ vừa lên lớp một sắp tan trường rồi, tôi phải nhanh chóng làm xong còn về nhà nữa, không có thời gian để tâm đến cảm xúc của cậu, càng không nhàn rỗi đi tìm hiểu cậu rốt cuộc có gì bất mãn với tôi.” Lời nên nói và không nên nói Tô Tiếu Tiếu đều đã nói hết, cùng lắm thì lần sau đổi người cộng tác khác là được.
Bánh Đậu nhỏ đại khái cũng cảm giác được mẹ không thích chú này và cũng cảm nhận được lòng thù địch của anh ta, cậu bé ngồi dậy khỏi cái ghế nhỏ, chạy “bịch bịch” qua dùng sức đá vào chân của Tiểu Trương, nói với giọng non nớt: “Xấu! Quân trang, khác!”
Bánh Đậu nhỏ đá xong, lại chạy “bịch bịch” về ngồi lại lên cái ghế nhỏ của mình, ngoan ngoãn như thể vừa rồi người đá người ta không phải là cậu bé.
Tô Tiếu Tiếu có hơi dở khóc dở cười, cô kinh ngạc phát hiện ra Bánh Đậu nhỏ lại có thể nói đến ba chữ, lúc nói chuyện còn biết mang theo cảm xúc, trước đây cho dù cậu bé nói gì đều sẽ kéo dài âm đuôi một cách rất trẻ con, phát ra loại âm thanh non nớt vô cùng lười biếng, nhưng bây giờ đã biết mang theo cảm xúc mắng người.
Đứa trẻ đã trưởng thành rồi.
Tô Tiếu Tiếu bị cậu bé làm cho mềm lòng, ngay cả tâm trạng tệ hại do Tiểu Trương mang tới vừa rồi cũng đã bị quét sạch, đám trẻ trong nhà ngoan như vậy, chồng lại tốt như vậy, người khác không xứng để cô phải dao động cảm xúc.
Cô cong đôi mắt nói với đứa trẻ: “Bánh Đậu nhỏ muốn nói có người cho dù mặc quân trang giống như cha nhưng vẫn khác cha, không nhất định phải là một người tốt đúng không? Nhưng Bánh Đậu nhỏ cũng không thể ra tay đánh người, người ra tay đánh người cũng là người xấu.”
Bánh Đậu nhỏ phồng má với vẻ bất mãn, trừng mắt nhìn Tiểu Trương với vẻ hung dữ rất trẻ con: “Chú xấu! Bánh Đậu nhỏ, ngoan…”
Khi đứa trẻ nói chữ “ngoan” lại bắt đầu kéo dài giọng trẻ con.
Tô Tiếu Tiếu vẫn không nhịn được mà bật cười: “Ừm, Bánh Đậu nhỏ là đứa trẻ ngoan, nhưng đồng ý với mẹ lần sau không thể ra tay đánh người, được không?”
Bánh Đậu nhỏ miễn cưỡng gật đầu: “Vâng…”
Trẻ con đánh người chung quy vẫn không đúng, Tô Tiếu Tiếu vẫn chân thành nói lời xin lỗi Tiểu Trương: “Xin lỗi, đứa trẻ còn nhỏ không hiểu chuyện.”
Tiểu Trương vừa mới bị đứa bé một tuổi dạy cho một bài học, sắc mặt đã từ màu gan heo chuyển thành màu đỏ, cậu ta xua tay một cách vụng về, nhắm mắt hít một hơi sâu rồi khom người với Tô Tiếu Tiếu: “Xin lỗi đồng chí Tô, là tôi nên xin lỗi cô.”
Đố kỵ khiến con người trở nên xấu xí, là lòng dạ của cậu ta hẹp hòi có lỗi với bộ quân trang này, nguyên nhân xin lỗi thì từ đầu đến cuối Tiểu Trương không nói thành lời được mà chỉ có thể dùng cái cúi đầu để biểu thị lời xin lỗi.
Tô Tiếu Tiếu lùi lại vài bước không nhận lễ của cậu ta, người ở thời đại này sao cứ hở tí là một cúi người hai cúi người vậy, tật xấu này khi nào mới thay đổi? Cô thật sự rất không quen.
“Cậu đừng cứ một khom người hai xin lỗi thế, tranh thủ thời gian làm việc đi, tôi thật sự còn vội về nhà đón con nữa.”
Trước đó Tô Tiếu Tiếu hỏi cậu ta không biết chữ hay là chữ xấu hiển nhiên là nói vớ vẩn, người có thể vào đội tuyên truyền, còn được Từ Đạt Mộc phái qua đây cộng tác với cô, làm sao bản lĩnh viết bảng có thể kém được.
Quả nhiên, chữ của Tiểu Trương cũng chắc chắn, cứng cáp và hữu lực như con người của cậu ta, hơi mang theo khí thế của thư pháp mạnh mẽ lại mềm mại, phối hợp với nét vẽ tự nhiên tùy ý của cô lại càng không chê vào đâu được.
Hai người đều là người không thích nói nhiều lời vô nghĩa khi đang chuyên tâm làm việc, có chỗ cần thảo luận cũng chỉ nói một hai câu.
Chưa đến năm giờ, một bảng tin tuyên truyền có thể nói là hoàn hảo đã ra đời, Tiểu Trương vào đội tuyên truyền ba năm nhưng đây chắc chắn là bảng tin hài lòng nhất mà cậu ta từng làm. Tranh của Tô Tiếu Tiếu rất có linh khí, có loại thư thái của nước chảy mây bay, phối hợp với chữ của cậu ta và ý cảnh tổng thể, quả thật có thể nói là một tác phẩm nghệ thuật. Cậu ta tin cho dù là người qua đường chắc chắn đều sẽ dừng lại nhìn thêm vài cái, hiệu quả tuyên truyền nhất định sẽ rất tốt.
Bây giờ cậu ta cuối cùng cũng hiểu được tại sao đội trưởng Từ lại dặn dò cậu ta nhiều lần phải nghe theo sự sắp xếp của Tô Tiếu Tiếu, qua lần hợp tác này, cậu ta cũng đã tâm phục khẩu phục Tô Tiếu Tiếu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận