Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 455: Huyện Trung Nhất

Cơm Nắm không có cách nào với khúc thịt nhỏ này: “Được rồi, mau vào lấy bát với anh nhỏ đi, chúng ta phải
tranh thủ trước khi cha mẹ rời giường sắp xong một trăm điểm, Trụ Tử cũng mau về đi, bằng không dì Nhã Lệ cũng nên dậy rồi” Đám trẻ phân công hợp tác, mau chóng bày xong sáu đĩa một trăm điểm lên bàn cơm trước khi Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành rời giường, còn pha thêm sáu bát sữa mạch nha, bữa sáng này nhìn có hơi hoành tráng. Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành ra khỏi cửa phòng đã bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc. Bánh Bao nhỏ chạy bịch bịch bịch qua ôm đùi mẹ, ngẩng cái đầu nhỏ cười mỉm nói: “Mẹ ơi, con và các anh mới
sáng đã đi mua một trăm điểm về, hôm nay mẹ và cha đều phải thi được một trăm điểm đó.
Tô Tiếu Tiếu cúi người ôm khúc thịt nhỏ lên thơm: “Mẹ cảm ơn các con, nhưng hôm nay chỉ có mẹ tham gia thị
thôi, cha chưa thi nhanh như vậy đâu?
Đám trẻ không biết thời gian thi đại học và thi nghiên cứu sinh khác nhau, còn tưởng bọn họ cùng thi một ngày.
Cơm Nắm đáp: “Không sao, tóm lại hôm nay cả nhà mình ăn một trăm điểm!”
Tô Tiếu Tiếu thả Bánh Bao nhỏ xuống: “Được, ăn xong một trăm điểm, cả nhà mình thi đều được một trăm
điểm”
Bánh Trôi nhỏ cũng dụi mắt đi từ trong phòng ra, Bánh Đậu nhỏ nắm tay em gái, Bánh Bao nhỏ đưa bánh rán
vừng cho em: “Em gái, ăn cái bánh rán vừng đi, ngày nào cũng vui như bánh rán vừng”
Bánh Trôi nhỏ cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh tư”
Bánh Bao nhỏ chọc cái lúm đồng tiền của em gái, nắm một tay còn lại của cô bé: “Đi thôi, chúng ta đi rửa mặt
đánh răng, sau đó ăn một trăm điểm.
“Một trăm điểm là cái gì?” Cả nhà chỉ có mình Bánh Trôi nhỏ không biết một trăm điểm là gì? Liên quan đến chuyện ăn uống không có gì Bánh Bao nhỏ không biết: “Một cái bánh chẻo thêm hai quả trứng
chính là một trăm điểm rồi, sau này chúng ta đi thi cũng có thể ăn một trăm điểm!”
Hôm nay thời gian ăn sáng sớm hơn ngày thường nửa tiếng, ăn xong bữa sáng Tô Tiếu Tiếu còn có thời gian đi
cột tóc cho con gái.
Thị trấn Thanh Phong không có trường thi, trường thi đặt ở huyện Trung Nhất sở thuộc, thật ra là ở ngay đầu bên kia cây cầu thôi, lái xe qua đó chừng tám đến mười phút là đến.
Nhã Lệ ăn xong bữa sáng “một trăm điểm tình yêu” mà con trai chuẩn bị mới tới, trạng thái cả người dường như đã thả lỏng hơn rất nhiều. Tối qua cô ấy khẩn trương đến mất ngủ, vốn dĩ trạng thái tinh thần không tốt cho lắm, sau khi rời giường phát hiện ra con trai bày sẵn ba cái một trăm điểm, vừa cười vừa nói với cô ấy: “Mẹ ơi, ngày đầu tiên con đến nhà dì Tô học, dì Tô đã mua bữa sáng “một trăm điểm” cho con và Cơm Nắm ăn. Sau này cho dù con và Cơm Nắm thi hay làm bài tập thường lấy được một trăm điểm. Mẹ ơi, cho dù mẹ thi được bao
nhiêu điểm nhưng mẹ cố gắng như vậy ở trong mắt con đều là một trăm điểm hết.
Nhã Lệ cảm động rơi nước mắt, ôm con trai nói cảm ơn liên tục, cũng là sau khi Trụ Tử nói xong những lời này
cả người cô ấy mới thả lỏng hơn. Cô ấy hạ quyết tâm nếu như hôm nay thi trượt thì năm sau cô ấy lại thi tiếp, nhất định phải thi đỗ đại học làm tấm gương tốt cho con trai, làm người mẹ một trăm điểm của cậu bé. “Tiếu Tiếu, cảm ơn các em đã dạy Trụ Tử tốt như vậy, chị thật sự chưa từng nghĩ mình sẽ có một đứa con trai
như thiên thần đến vậy. Hàn Thành lái xe đưa bọn họ qua đó, Nhã Lệ vừa lên xe đã nói với Tô Tiếu Tiếu những lời mà Trụ Tử đã nói.
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Bọn em cũng không dám tranh công, chị và lão Trương tính cách đều tốt mới có thể sinh ra
đứa con trai ngoan như Trụ Tử, bản chất của Trụ Tử đã như vậy rồi, sau khi cậu bé trưởng thành nhất định sẽ là một người khiêm tốn nho nhã lễ độ, em cũng chưa bao giờ thấy cậu bé nổi nóng hết”
Nhã Lệ nói: “Ngược lại chị cảm thấy cậu bé quá ông cụ non ấy chứ, bé trai vẫn nên hoạt bát giống như Bánh Bao
nhỏ mới tốt”
Tô Tiếu Tiếu cũng cạn lời, nghiêm túc tính ra thì trong toàn bộ đám trẻ mà cô từng chăm rõ ràng người nghịch nhất chính là Bánh Bao nhỏ, nhưng cậu bé lại vô cùng được người yêu mến, như thể người nào cũng vô cùng
thích Bánh Bao nhỏ, trưởng bối thích cậu bé, anh trai chiều cậu bé, ngay cả Bánh Trôi nhỏ cũng sẽ nhường cậu
bé, cũng thật sự kỳ quái.
Nói vài câu đã đến huyện Trung Nhất.
Hàn Thành xoa đầu Tô Tiếu Tiếu, nói: “Vào đi, nếu anh tan làm muộn, cảnh vệ viên của lão Trương sẽ tới đón các
em, các em nhớ đừng khẩn trương, cứ bình thường là được.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu đáp: “Anh về đi, bọn em không căng thẳng đâu?
Hàn Thành nắn mu bàn tay của Tô Tiếu Tiếu, người qua người lại nên không tiện ôm cô, bằng không anh còn
muốn ôm cô cổ vũ cô một chút.998 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận