Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 314: Tiểu Bảo phưu lưu ký 4

Cũng không biết xếp hàng bao lâu, cuối cùng cũng đến phiên bọn trẻ.
“Dì ơi, cho cháu hai vé xe lửa đi tới thị trấn Thanh Phong, Châu Thành ạ. Tiểu Bảo biết chữ sớm, cậu bé vô cùng tò mò về vé xe lửa, đã từng nghiêm túc nhìn trạm trên vé xe lửa của bà nội, còn từng hỏi bà nội thị trấn Thanh Phong là nơi nào, bà nội nói là thị trấn Thanh Phong ở Châu Thành, bên cạnh khu thành phố của chúng ta, Tiểu
Bảo lập tức nhớ kỹ.
Quầy bán vé rất cao, nhân viên bán vé nghe thấy tiếng mà không thấy người mới thò đầu ra ngoài, chỉ thấy hai đứa trẻ còn chưa cao tới quầy bán vé, kinh ngạc hỏi: “Sao các lại là các cháu tới mua vé? Người lớn nhà các cháu
đâu?”
Tiểu Bảo ngửa cái đầu nhỏ, đáp với vẻ vô cùng thành khẩn: “Cha cháu và mẹ cháu tới bệnh viện rồi ạ, dì có thể bán vé cho bọn cháu trước được không? Chúng cháu phải đi tới thị trấn Thanh Phong thăm cô, bọn cháu có
mang theo tiền”
Tiểu Bảo cúi đầu lấy tiền mừng tuổi trong cặp sách nhỏ đưa cho dì bán vé.
Nhân viên bán vé thấy hai đứa trẻ đều nhã nhặn, nói chuyện cũng có lý nên không nghi ngờ bọn trẻ, cho rằng là
người lớn tạm thời có chỗ nào đó không thoải mái nên đi bệnh viện, để hai đứa trẻ ở lại xếp hàng mua vé, cô ta hỏi Tiểu Bảo: “Vậy thư giới thiệu của các cháu đâu? Có mang tới không?”
Tiểu Bảo lập tức nghẹn họng, đưa mắt nhìn Đại Bảo, hình như bà nội cũng không nói chuyện thư giới thiệu với cậu bé, Tiểu Bảo cố gắng nhớ lại cũng không thể nhớ được rốt cuộc bà nội có đưa thư giới thiệu cho dì bán vé
hay không.
Cậu bé chỉ đành bảo: “Bọn cháu quên mang rồi, dì có thể bán vé cho bọn cháu trước được không ạ?” Thời buổi này, thường thì thái độ của nhân viên bán vé đều không tốt cho lắm, nhưng thấy hai đứa trẻ thật sự vừa lanh lợi, vừa đáng yêu mới hiếm khi nghiêm túc giải thích: “Không được, mua vé nhất định phải có thư giới thiệu của đại đội hoặc là đơn vị cấp đến địa phương đó mới được, các cháu vẫn nên đợi người lớn cầm thư giới thiệu qua đây rồi mua sau, không cần xếp hàng lại mà cứ trực tiếp qua đây mua là được.
Nhân viên bán vé rụt đầu lại: “Được rồi, người tiếp theo.
Người phía sau nói với Tiểu Bảo và Đại Bảo: “Bạn nhỏ nhường một chút, mau đi tìm người lớn trong nhà các cháu
rồi lại mua sau đi”
Tiểu Bảo vô cùng chán nản, kéo Đại Bảo đi qua một bên với vẻ ủ rũ: “Anh Đại Bảo, em không nhớ còn phải có thư
giới thiệu nữa, bà nội không nói.
Đại Bảo thật sự thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Ở đây người cũng đông quá, hay là chúng ta nhân lúc người lớn còn chưa phát hiện ra mà về nhà trước đi?”
Tiểu Bảo không cam lòng, đều đã đến trạm xe lửa rồi, chỉ cần lên xe lửa là có thể đến nhà cô, cậu bé không
muốn về đâu.
Tiểu Bảo cố gắng nhớ lại: “Vừa rồi có phải dì bán vé nói có thư giới thiệu của đại đội là được phải không?”
Đại Bảo gật đầu: “Nói như vậy đó.
Đôi mắt của Tiểu Bảo “ting” một cái sáng ngời: “Vậy thì có cách rồi.
Đại Bảo nhìn cậu bé với vẻ cảnh giác: “Em, em lại muốn làm gì nữa?”
Tiểu Bảo vừa nói vừa kéo Đại Bảo đi ra bên ngoài: “Anh quên ông nội chúng ta là đội trưởng đội sản xuất rồi sao?
Ông nhất định đã cấp thư giới thiệu cho rất nhiều người, chúng ta về nhà tìm xem nó trông thế nào, làm một lá
rồi lại tới đây, không phải là được rồi sao?”
Đại Bảo nắm chặt tay cậu bé: “Em còn muốn tới nữa á? Chúng ta không tới có được không?”
Tiểu Bảo lắc đầu: “Không được, bà nội lừa người trước, bà đã đồng ý sẽ dẫn chúng ta đi cùng tới nhà cô nhưng bà
lại không dẫn chúng ta đi, chúng ta phải tự mình nghĩ cách thôi”
Hai đứa trẻ bước ra khỏi trạm xe lửa, cũng không biết phía sau có một nam một nữ đang bám theo mình. Hai
người theo Đại Bảo và Tiểu Bảo đi tới nơi ít người hơn một chút, lúc này người phụ nữ mới đến trước mặt bọn
trẻ bảo: “Bạn nhỏ, có phải các cháu muốn mua vé xe lửa không? Các cháu đưa tiền cho dì, dì mua giúp các cháu
được không?”
Đại Bảo và Tiểu Bảo nắm tay nhau, một tay khác giữ chặt cặp sách nhỏ, nhìn cô ta với vẻ cảnh giác, Tiểu Bảo hỏi: “Vậy dì có thư giới thiệu không?”
Người phụ nữ đáp: “Có có có, đương nhiên dì có, thư giới thiệu gì dì cũng có hết, cháu cứ đưa tiền cho dì, dì sẽ
mua giúp các cháu.
Tiểu Bảo vừa nghe đã biết cô ta lừa người, bởi vì dì bán vé nói phải có thư giới thiệu đến nơi đó mới được, cô ta hoàn toàn không hỏi bọn trẻ muốn đi nơi nào mà đã có thư giới thiệu, đây chắc chắn là lửa đảo rồi.
Người đàn ông phía sau bọn họ nói: “Phí lời nhiều như vậy làm gì, mau.”
1022 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận