Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 737: Phiên ngoại về bọn nhỏ 23

Nhã Lệ ôm Bánh Trôi nhỏ xinh xắn nói mình đã từng thấy qua người đẹp muôn hình vạn trạng trong giới giải trí, vẫn là Bánh Trôi nhỏ nhà chúng ta xinh xắn nhất, cũng không biết sau này tiện cho tiểu tử thối nhà nào nữa, cô ấy còn trêu chọc Bánh Trôi nhỏ: “Bánh Trôi nhỏ có thể làm con dâu của dì Nhã Lệ không? Tiện cho tiểu tử thối bên ngoài còn không bằng tiện cho Trụ Tử nhỏ nhà chúng ta, anh Trụ Tử cũng không kém, đúng không?” Nhã Lệ cũng xem là một loại hỏi dò, cũng là lần đầu tiên lấy giọng điệu nói đùa nói ra lời như thế, cô ấy thật sự thích Bánh Trôi nhỏ, cô gái nhỏ trưởng thành rồi, nếu như hai đứa trẻ có ý tứ về phương diện đó vậy phải sớm quyết định một chút, bằng không đợi bị tiểu tử thối khác lừa đi, con trai nhà mình thật sự hối tiếc cũng không
kip.
Bánh Trôi nhỏ cũng không hề nghĩ ngợi mà cong đôi mắt thành vầng trăng nhỏ, ra sức gật đầu đáp: “Được ạ được ạ, cháu cũng thích anh Trụ Tử, muốn làm con dâu của dì Nhã Lệ.
Đều nói đường làm quan rộng mở khiến người lộ ra khí phách, Nhã Lệ đi khắp đại nam giang bắc dù khóe mắt đã
có vết chân chim nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người rung động, cô ấy ôm chặt Bánh Trôi nhỏ: “Vậy quyết rồi đấy nhé, sau này làm con dâu của dì Nhã Lệ, không thể để tiểu tử thối khác lừa đi đâu đó?
Trái tim của Trụ Tử nhỏ đập “thình thịch” điên cuồng, đôi mắt không khống chế được mà nhìn về phía Bánh Trôi nhỏ, một cái nhìn này đã sững sờ, cô gái nhỏ mà mình nhìn từ nhỏ đến lớn không biết từ khi nào đã bắt đầu lớn thành một cô gái lớn khuynh quốc khuynh thành. Hôm nay cô bé không thắt bím tóc nữa, mái tóc đen để thẳng đến thắt lưng như thác nước chảy qua một bên thuận theo động tác nghiêng đầu của cô bé, khi gió nhẹ thổi qua có vài sợi vui vẻ chạy đến bên gò má, gương mặt của cô gái như họa, cười lên hiện ra cái lúm đồng tiền nhạt, nhìn cậu bé với vẻ mặt vô tội, cười đến chấn động tâm can…
Như say mà không phải say, như thật cũng như giả, ngoại trừ Tô Tiếu Tiếu và Đường Điềm Điềm ra hiển nhiên những người khác đều không coi là thật mà chỉ nghĩ cô bé thuận miệng nói ra, đều ăn ý không có người nào hỏi ý kiến của Trụ Tử nhỏ khiến bọn họ ngại ngùng.
Tô Tiếu Tiếu vô tình cố ý nhìn vẻ mặt của Trụ Tử, nếu nói cô vốn chỉ chắc chín mươi phần trăm vậy bây giờ có thể tăng đến chín mươi lăm phần trăm, trước đây không nghĩ đến phương diện này nhưng cô tin sau tối nay, Trụ Tử sẽ nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này.
Hàn Thành bóc sẵn tôm bỏ vào bát của Tô Tiếu Tiếu, thấy gương mặt cười từ ái của cô mới hỏi: “Có chuyện gì
mà vui như vậy?”
Tô Tiếu Tiếu sáp đến bên tai anh thấp giọng nói: “Hàn Thành, có khả năng chúng ta sắp có thêm một đứa con
trai rồi”
Hàn Thành cực kỳ kinh ngạc, tầm nhìn không tự chủ được nhìn về phía bụng dưới của Tô Tiếu Tiếu.
Tô Tiếu Tiếu dở khóc dở cười, duỗi tay đánh anh, nhỏ giọng nói: “Nghĩ gì thế? Em nói là con gái mình và Trụ Tử
co.”
Lúc này Hàn Thành mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ở tuổi này của Tô Tiếu Tiếu mà có thai không phải là nói đùa hay sao, anh lo cô làm sản phụ cao tuổi nên từ sau khi sinh long phụng thai vẫn luôn làm tốt biện pháp bảo
vệ, anh còn tưởng có chi tiết nào đó xảy ra vấn đề chứ.
Đợi sau khi phản ứng lại mới kinh ngạc hỏi: “Con gái và Trụ Tử?”
Tô Tiếu Tiếu nhéo mu bàn tay anh: “Về nói chi tiết với anh sau.
Cơm no rượu say, khách dần tản hết.
Tam Xan Tứ Lý cách nhà mọi người chẳng qua chỉ vài bước chân, mọi người đều ăn quá no, đám trẻ cũng uống chút rượu, có người nói muốn đi tản bộ, có người nói muốn về đi ngủ, còn có người nói muốn vào phòng đánh
bài chơi mạt chược, nếu đã ý kiến khác nhau vậy dứt khoát tự tản ra đi. Bánh Trôi nhỏ thuận thế ôm cánh tay Trụ Tử, cong đôi mắt nói: “Anh ơi, đi mua chút đồ với em đi?” Trụ Tử nhỏ cái gì cũng biết suy chỉ không biết cách từ chối Bánh Trôi nhỏ, trải qua bước đệm nhỏ vừa rồi cậu bé
cứ cảm thấy có vài thứ gì đó khác đi, cậu bé liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đỏ mặt cười mỉm, xong rồi, hình như cậu bé không thể nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Bánh Trôi nhỏ, chỉ đành gật đầu hiền lành: “Được.
Bánh Bao nhỏ không có nhãn lực cũng đòi đi theo, bị Tô Tiếu Tiếu kéo qua một bên: “Bảo bối, đi tản bộ với cha mẹ đi”
Bánh Bao nhỏ “kêu oai oái” vui vẻ bảo: “Quả nhiên con mới là tiểu tâm can mà cha mẹ thương nhất. Sau đó hào hứng chen vào giữa Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu, mỗi tay khoác tay một người vui vẻ đi dạo cùng bọn họ. Hàn Thành có hơi ghét bỏ cái bóng đèn bự tám trăm Oát này, nhưng nghĩ đến lời của Tô Tiếu Tiếu vừa rồi, biết cô cố tình khều bóng đèn bự này đi nên chỉ có thể nhịn lại.
961 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận