Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 66. Nhiệm vụ

Chương 66: Nhiệm vụ
Hàn Thành đã không muốn hỏi tại sao cô không biết may quần áo, trừ đọc sách viết chữ vẽ tranh ra thì phỏng chừng việc sở trường nhất của cô là nấu các món ngon khác nhau.
“Đợi sau vụ thu hoạch kêu mẹ em và Tiểu Bảo qua đây ở một khoảng thời gian, như vậy có thể giúp chúng ta may quần áo.”
Tô Tiếu Tiếu mở to mắt gật đầu: “Đúng đúng đúng, ý kiến này hay, sao em lại không nghĩ đến cơ chứ? Mẹ em còn có thể trồng đầy vườn rau nhà chúng ta nữa, em có mẹ ở đây sẽ không cần lo lắng rau củ không thể sống được nữa rồi!”
Cô cảm thấy dựa vào cô trồng rau để ăn sẽ khiến cả nhà đói chết mất.
Tô Tiếu Tiếu vui vẻ kiễng chân hôn Hàn Thành một cái, nhưng nghĩ đến gì đó lại vỗ đầu: “Hỏng rồi, bị bạn học cấp ba đó của anh ngắt lời làm em quên mất cả gửi thư về nhà.”
Sau đó cô lại cười: “Vậy em vừa vặn bổ sung một lá thư kêu mẹ em qua đây, đợi thư đến thì mùa thu hoạch cũng qua rồi, mẹ em có thể vừa vặn lên đường qua đây.”
Hàn Thành nhếch khóe môi lắc đầu, rốt cuộc vẫn là tâm tính của cô gái trẻ, hễ nhắc đến mẹ là như một đứa trẻ. Nhưng nếu không phải có gia đình như vậy thì cũng không thể nuôi dưỡng ra được người có tính cách tốt như của cô.
Sau khi Hàn Thành đi làm, Tô Tiếu Tiếu nói làm là làm, lập tức bổ sung một lá thư cho Lý Ngọc Phụng, nội dung đại khái chính là có vải mà không biết may quần áo, mùa đông tới không có quần áo mặc thảm lắm, vườn rau trống huơ trống hoác không có rau ăn, ngày nào cũng phải tốn nhiều tiền đi mua rau xanh thảm cỡ nào. Rau xanh mùa đông đắt hơn cả thịt thật thảm biết bao. Hồng trong nhà cũng bị cô phơi hỏng, tóm lại chính là tội nghiệp thê thảm đủ kiểu.
Vải ở nông thôn không dễ có thật sự quá đắt, Lý Ngọc Phụng thật sự không nỡ đưa vải cho con gái may, cũng vì nghĩ đến sau này con gái lên đại học có đơn vị có thể trực tiếp mua luôn quần áo nên không dạy cô may quần áo bao giờ, quần áo của cả gia đình đều do một mình bà ấy tự tay làm.
Về phần Lý Ngọc Phụng nhìn thấy hai lá thứ trước sau của Tô Tiếu Tiếu lại nghi ngờ có phải cùng một người viết hay không. Lá trước thì sinh hoạt các kiểu đều tốt, lá sau thì cuộc sống thảm thương đủ đường, lại còn đựng trong cùng một bao thư dùng cùng một dấu bưu điện gửi về. Cái này khiến người nhìn vào cũng đến cạn lời, nhưng thật sự lo cho con gái không có quần áo mặc lại không có rau ăn, bà ấy chỉ đành ném việc trong nhà xuống trước đi xem rốt cuộc con gái đang trải qua cuộc sống thê thảm không phải người gì.
Đương nhiên, những chuyện này đều là sau này hãy nói.
Tô Tiếu Tiếu vốn định làm thịt bồ câu kho tàu nhưng nguyên liệu không đủ, cũng không có mấy thứ như lò nướng, sợ là không làm được.
Đột nhiên cô nhớ tới Tiểu Bảo rất thích ăn vùi khoai lang vào trong đống tro bếp nước chín, vậy cô có thể bọc bồ câu rồi dùng tro than vùi chín, còn không phải cùng lý thuyết với gà nướng đất sét sao?
Gọi là bồ câu nướng đất sét đi, không sai.
“Gọi đồng chí Cơm Nắm, gọi đồng chí Cơm Nắm!”
Cơm Nắm đang khoe đồ dùng mới có của mình với em trai trên sàn đá, nghe thấy tiếng gọi của cô lập tức vung đôi chân nhỏ vừa chạy vừa hô: “Đồng chí Cơm Nắm nhận lệnh, đồng chí Cơm Nắm nhận lệnh! Xin hỏi mẹ có chỉ thị gì?”
Chân của Cơm Nắm chỉ hơi bị trật, dưỡng vài ngày đã tốt lên nên Tô Tiếu Tiếu mới bằng lòng để cậu bé đi chạy vặt.
Hàng xóm láng giềng ở thị trấn có quen hay không là một vấn đề, nhưng phần lớn mọi người đều biết nhau, thời buổi này sinh đẻ không có kế hoạch cũng không có ai buôn lậu, chỉ cần không đi quá xa thì vẫn an toàn.
“Cơm Nắm có biết lá sen không?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.
Cơm Nắm suy nghĩ rồi gật đầu: “Biết ạ, chính là lá của ngó sen.”
Tô Tiếu Tiếu nhấn ngón cái lên đầu cậu bé: “Thông minh, thưởng một điểm, vậy con giúp mẹ đến nhà bà Trương hỏi mấy cái lá sen được không?”
“Vâng.” Cơm Nắm gật đầu, chào kiểu quân đội: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Sau khi cậu bé trở về, đây vẫn là lần đầu tiên mẹ phái cậu bé ra ngoài “làm nhiệm vụ” khiến Cơm Nắm cực vui vẻ.
Tô Tiếu Tiếu đựng mấy cái kẹo sữa trong túi cậu bé lại kêu cậu bé cầm hai quả hồng theo: “Thấy bà Trương thì lễ phép một chút, chia hồng và một ít kẹo sữa cho Đôn Đôn, con không thể lại gần hồ sen tự mình hái lá sen mà nhờ bà Trương hái giúp con, lấy được thì phải cảm ơn, sau đó trực tiếp trở về, mẹ vội phải dùng lá sen này để làm bồ câu ngon cho con ăn, có thể làm được không?”
Cơm Nắm nhỏ thông minh không bỏ sót chữ nào, lặp lại lời của Tô Tiếu Tiếu rồi gật mạnh đầu: “Có thể làm được ạ!”
[Cảm ơn cả nhà đã đón đọc bộ truyện Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con của team mình. Lát nữa mình sẽ đăng thêm 10 chương, mọi người có thể sử dụng mã giảm giá nha, mã giảm giá 10% khi mua từ 10 chương truyện ^^ 54720649.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận