Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 592: Khôi hài

Trương Hồng Đồ nở nụ cười: “Vậy cháu chỉ đành mặt dày đi theo chú Giang cầu đến khi chú đồng ý mới thôi, dù sao ba dặm quanh đây cháu cũng không tìm được người nào có kỳ nghệ tốt hơn chú, có thể giải được cơn nghiện đánh cờ của cha cháu”
Trương Hồng Đồ này…
Tô Tiếu Tiếu thật sự không nhịn được mà cười thành tiếng.
Giang Hòe cắn chặt răng hừ lạnh một tiếng, vung tay áo nhấc bước chân đi.
Trương Hồng Đồ lớn tiếng nói với Tô Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu, cô kêu Hàn Thành yên tâm sửa bồn hoa nhé, hôm nay nếu ai dám tới làm phiền cậu ấy sửa bồn hoa thì sẽ không xong với Trương Hồng Đồ tôi đâu, Trương Hồng Đồ tôi sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho ông ta!” Nói xong lại thật sự chậm rãi bước theo phía sau Giang Hòe.
Cuối cùng Tô Tiếu Tiếu cũng không nhịn được nữa mà cười ha ha, lưng không thể thẳng nổi: “Mẹ thật sự không nhìn ra được hóa ra chú Trương của các con lại khôi hài như thế.
Ngày thường Trương Hồng Đồ là người vô cùng nghiêm chỉnh có nền nếp, tính cách của Trụ Tử ít nhiều có chút di truyền từ anh ấy, không ngờ khi so chiêu với lão cáo già này lại có thể đè đối phương xuống đánh.
Cơm Nắm dựng ngón cái: “Không phải khôi hài mà con cảm thấy chú Trương của con quá lợi hại, lão già xấu xa này chính là một người vô sỉ, vừa rồi con còn có suy nghĩ đánh ông ta hôn mê đấy, nhưng lại để chú Trương của con dùng vài ba câu chọc ông ta tức giận phải liên tục lùi binh, mặt mũi cũng xanh như tàu lá chuối, thật sự quá hả hê rồi”
Tô Tiếu Tiếu cười không nổi nữa: “Hàn Cơm Nắm, mẹ từng nói bao nhiêu lần không được phép dùng vũ lực giải quyết vấn đề cơ mà? Sao con lại muốn ra tay nữa? Con làm như vậy sẽ dạy hư các em đấy.
Cơm Nắm nghiêm túc nhận sai, thái độ rất tốt: “Con sai rồi thưa mẹ, vừa rồi chú Trương của con đã cho con một bài học, con nhất định sẽ không tùy tiện ra tay, sẽ cố gắng làm đến mức không đánh mà thắng như mẹ thường nói!”
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu con cả: “Các con phải nhớ kỹ, cách giải quyết việc có rất nhiều, vũ lực là loại tầm thường
nhất và không thể dùng nhất, nếu như vì chuyện này mà gánh trách nhiệm pháp luật thì càng mất nhiều hơn được.
Cơm Nắm ra sức gật đầu: “Mẹ ơi con biết rồi ạ, sau này nếu như bị ép đến bất đắc dĩ phải ra tay đánh người, con nhất định sẽ chụp bao tải người đó trước, cho đối phương không nhìn rõ được mặt con rồi mới ra tay, như vậy cho dù đối phương muốn tìm người tính sổ cũng không thể tìm được con, con thật quá là thông minh luôn!” Tô Tiếu Tiếu: “…” Dạy uổng phí rồi.
“Không được, tóm lại trừ phi ra tay tự vệ, bằng không dưới bất cứ tình huống gì cũng không thể chủ động ra tay đánh người.
Cơm Nắm khoác cánh tay mẹ: “Con nói đùa, nói đùa thôi, mẹ, mẹ nhìn con nhã nhặn như vậy sao có khả năng ra tay đánh người được chứ?”
Bánh Đậu nhỏ ra sức gật đầu: “Mẹ ơi mẹ yên tâm, con ngoan ngoãn nghe lời nhất, chưa bao giờ đánh nhau. Bánh Bao nhỏ siết nắm tay nần nẫn thịt của mình rồi lại thu về: “Mẹ ơi, người khác đều sợ con, con không cần ra tay.
Bánh Trôi nhỏ chớp mắt, hiện ra cái lúm đồng tiền nhỏ, nhìn Tô Tiếu Tiếu với vẻ mặt vô tội: “Mẹ ơi, con có bốn
anh trai bảo vệ mình, không cần con ra tay đâu.
Tô Tiếu Tiếu: “”
י
Tuy rằng Giang Hòe đi rồi, nhưng Tô Tiếu Tiếu lo lắng lại có thêm một Lý Hòe Hứa Hòe gì đó nữa nên vẫn kêu đám nhỏ tiếp tục canh giữ cương vị, mà ngay khi cô lại trở về sân trước, Hàn Thành đã tìm ra được mấy cái hòm vỏ đen nho nhỏ, giống như tầm bảo thành công khiến Tô Tiếu Tiếu thấy mà vui vẻ.
“Tìm được rồi sao?”
Hàn Thành đáp: “Một trụ cầu giấu ba rương, nhưng thể rương không phải vỏ sắt, không biết là nguyên liệu gì nữa, chôn bên trong lâu như vậy lại không rỉ sắt còn có khóa nữa, không có chìa khóa cũng không mở ra được, chúng ta chỉ có thể đặt vào trong vali xách tay cầm về rồi nói sau thôi.
Tô Tiếu Tiếu nhíu mày nói: “Khi chúng ta dọn nhà ở thị trấn Thanh Phong hình như em chưa từng thấy chìa khóa, anh có thấy không?”
Hàn Thành lắc đầu đáp: “Không, chìa khóa quá nhỏ không bắt mắt, bỏ sót cũng chưa biết chừng, chúng ta về rồi tìm thử sau đi”
Tạm thời chỉ có thể như vậy.
Mẹ ruột của Hàn Thành để lại vali xách tay dường như được thiết kế riêng cho sáu cái hộp nhỏ này, một vali xách tay đựng được hai chiếc hộp nhỏ, lại không to không nhỏ vừa như in, hơn nữa có ba trong số sáu cái rương vô cùng nặng phỏng chừng đều đựng vàng hết, ba rương còn lại ngược lại rất nhẹ, không biết bên trong đựng gì, dựa theo cách nói của bác cả thì có khả năng là châu báu trang sức.
1000 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận