Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 383: Nhớ

Cô gái nhỏ biết nói không nhiều câu, chỉ có thể bật một hai từ ra khỏi cổ họng, phát âm cũng không quá tiêu chuẩn nhưng cô bé rất thích nói chuyện, nghe vậy lập tức gật đầu, kéo cái lúm đồng tiền nhỏ ra: “Nhớ..” Trái tim của Cơm Nắm nhỏ cũng sắp tan chảy luôn rồi, cậu bé sáp mặt qua: “Vậy em thơm anh một cái nào”
Cô bé nhỏ dùng sức thơm một cái lên mặt anh hai, nhoẻn cái miệng nhỏ hồng hào, nghiêng đầu cười, Cơm Nắm nhỏ thật sự quá thích em gái vừa ngọt vừa mềm.
Trụ Tử nhỏ nhìn mà mê tít, cậu bé cũng rất muốn bế em gái nhưng em gái đã duỗi tay đòi mẹ bé mất rồi.
Tô Tiếu Tiếu đón con gái, Bánh Trôi nhỏ ôm mẹ thơm một cái lên mặt mẹ, rồi ôm cổ cô cọ: “Mẹ ơi, nhớ…”
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu con gái: “Được rồi, mẹ cũng nhớ Bánh Trôi nhỏ, nói tạm biệt với dì Nhã Lệ, chú Trương và anh Trụ Tử đi nào, chúng ta về nhà thôi.
Nhã Lệ nhìn thấy Trụ Tử nhỏ có sữa bột và sữa mạch nha phản ứng cũng giống như Trụ Tử: “Tiếu Tiếu, cái này
cầm về cho em trai em gái uống đi.
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Tụi nhỏ đều có, để lại cho Trụ Tử nhỏ uống đi, cơ thể và đầu óc đều phải tốt, Cơm Nắm và
Bánh Đậu nhỏ cũng thường xuyên uống”
Nhã Lệ cũng chỉ đành thôi.
Bánh Đậu nhỏ nằm nhoài trên vai mẹ cong đôi mắt to đen láy như hạt nho đen vẫy tay nói tạm biệt với mọi
người, nửa bên mặt nhỏ trắng nõn bị đè xuống, cái miệng nhỏ chúm chím cũng bị chu thành mỏ con gà, bộ dáng
nhỏ vô cùng khiến người yêu mến, người đã ra khỏi cửa rồi mà tầm nhìn của Trụ Tử nhỏ vẫn chưa thu lại, hôm nay cậu bé vẫn chưa bế em gái.
Nhã Lệ và Trương Hồng Đồ nhìn thấy nhiều đồ như vậy cũng hơi ngạc nhiên.
“Bộ trưởng Khương phát cho các con nhiều đồ như vậy sao?” Nhã Lệ hỏi.
Trụ Tử nhỏ lấy lại bình tĩnh, lấy bao lì xì từ trong túi ra: “Còn thêm bao lì xì mười đồng tiền nữa ạ?
Nhã Lệ và Trương Hồng Đồ càng kinh ngạc hơn.
Trụ Tử đưa qua bảo: “Mẹ ơi mẹ cầm đi, con vốn muốn mua váy cho em gái nhưng dì Tô không cho.
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, Nhã Lệ lắc đầu đẩy về: “Tự con cất đi, không cần đưa cho mẹ, muốn mua gì cũng được mà tích lại cũng được, tự con xem thế nào mà làm.
י
Tiền lương của cô ấy và Trương Hồng Đồ đều không tồi, nhà mẹ đẻ của cô ấy đã không còn người thân gì nữa, bản thân ông nội của Trụ Tử cũng giỏi giang, chỉ nuôi một mình Trụ Tử trên cơ bản không có gánh nặng gì cả.
Trụ Tử cũng chưa bao giờ khiến bọn họ lo lắng, bọn họ đại khái chính là cha mẹ bớt lo nhất ở toàn bộ quân khu
này.
Trụ Tử nhỏ gật đầu: “Dì Tô cũng kêu Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ tự mình quản lý tiền Trụ Tử cảm thấy mình rất may mắn, cha mẹ ruột của cậu bé rất tốt, tính cách của mẹ có rất nhiều chỗ tương tự
với dì Tô, cha cũng là một người đàn ông đầu đội trường chân đạp đất, nói sao làm vậy, cậu bé có chuyện gì cũng
bằng lòng nói cho bọn họ biết, bọn họ cũng có thể hiểu cho cậu bé, đây đại khái cũng là một nguyên nhân khiến cậu bé rất nhanh có thể thích ứng với gia đình này.
“Đúng rồi, có chuyện này mẹ muốn hỏi ý kiến của con, hôm nay nhận được thư của ông nội con nói là muốn sửa một cái tên có khí thế hơn cho con, nếu như con đồng ý thì ông sẽ tìm người xem bát tự lấy mấy cái tên, đợi đến
thủ đô lại cho con tự chọn một cái con thích. Đương nhiên, tên cúng cơm của con vẫn là Trụ Tử nhỏ, nếu như
con không thích cũng không sao, nói với ông nội một tiếng là được”
Trụ Tử nhỏ nghĩ ngợi, tên thật của Cơm Nắm và Bánh Đậu là Hàn Tĩnh và Hàn Khang, chú Hàn nói xuất phát từ
“Quyến mẫu khắc hài ô phong phú, lý lư giai bão ô tĩnh khang” thật ra chính là hy vọng bọn họ an khang khỏe mạnh và bình an. Bánh Bao nhỏ tên thật là Hàn Thần, Bánh Trôi nhỏ tên thật là Hàn Tinh, dì Tô thích ngắn biển
sao, hy vọng sau khi long phụng thai trưởng thành đều có thể vươn tới bầu trời sao thuộc về mình, đều có ý
chúc phúc rất hay.
Về phần tên của cậu bé là Trụ Tử nhỏ, nghe bà nội nói là trước đây mẹ cậu bé nhìn thấy cây cột nhà trong phòng khách nên thuận miệng đặt, tên thật trực tiếp gọi là Trương Trụ luôn.
Trụ Tử nhỏ cũng muốn có được lời chúc phúc của trưởng bối nên gật đầu: “Cứ để ông nội đặt đi ạ? Trương Hồng Đồ vừa cười vừa bảo: “Vậy ngày mai cha sẽ gọi điện cho ông nội con, cha tranh thủ xin nghỉ ngơi trước thời hạn, chúng ta qua đó sớm một chút rồi con cũng có thể sớm theo chú Hàn về thôn Tô Gia một chút. Trụ Tử nhỏ vừa cười vừa gật đầu: “Vâng, cha mẹ sắp xếp thật tốt.
1020 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận