Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 380: Đến văn phòng

“Em đó, em phải nhớ kỹ, em là một cô gái tốt xứng đáng với bất cứ ai, đừng cả ngày ngu ngốc nghĩ ngợi lung
tung, bác sĩ Trần cũng là một người tốt, cuộc sống sau này cũng là tự các em trải qua, các em sống tốt là được. Thẩm Chiêu Chiêu không có trưởng bối tri kỷ gì nói những lời này với cô ta, nghĩ ngợi một chút rồi cũng gật
đầu: “Cảm ơn chị Trần, chị em cũng nói như vậy, chị Trần, chuyện này chị đừng nói với người khác nha.
Chị Trần nhìn cô ta với vẻ hờn giận: “Biết rồi.
Tô Tiếu Tiếu dẫn các con tới văn phòng của Hàn Thành.
Hàn Thành vừa mới họp xong đang sắp xếp lại trọng điểm của cuộc họp, sau khi buổi trưa anh ít về nhà ăn cơm
cũng không quá để ý đến thời gian nữa, nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu đến nơi mới nhớ hóa ra đã đến giờ cơm trưa rồi. “Em và con ngồi đây đợi anh một chút, sắp xong rồi. Hàn Thành cầm bút lên, vẽ soạt soạt soạt các trọng điểm. Đều nói đàn ông nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, Tô Tiếu Tiếu thích nhìn Hàn Thành khi nghiêm túc làm việc nhất, môi mỏng mím thành một đường, đôi mày khi nhíu lại khi thả lỏng, nghiêm túc lại đẹp trai. Từ sau khi Hàn Thành chuyển qua tổ công tác nghiên cứu đã đổi một văn phòng khác, đây cũng là lần đầu tiên
Tô Tiếu Tiếu và ba đứa trẻ tới đây.
Văn
phòng này rộng rãi hơn lúc đầu rất nhiều, còn thêm giá sách hết một mặt tường nữa, bên trên bày đầy sách
và các loại tư liệu văn kiện dày đặc.
“Cha ơi, con có thể đọc sách ở đây không?” Cơm Nắm hỏi.
Hàn Thành nâng mí mắt liếc nhìn con trai: “Những quyển sách này con xem không hiểu, cha sắp xong rồi, các
con lấy sổ lương đi tới nhà ăn gọi cơm đi, lát nữa cha qua
Hàn Thành mở ngăn kéo tìm sổ lương đưa cho Tô Tiếu Tiếu, nói với giọng nhẹ nhàng: “Dẫn các con qua đó trước
đi, lát anh
qua.
Tô Tiếu Tiếu duỗi tay nhận: “Anh có đặc biệt muốn ăn gì không?”
Hàn Thành cong khóe môi đáp: “Anh ăn gì cũng được, các em có lộc ăn đấy, anh nghe bác sĩ Trần nói hôm nay
có thịt kho tàu, đi muộn có khả năng không còn nữa đâu, mau đi đi, nhớ mang hộp cơm.Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt lại: “Ừm, nhà chúng ta cũng rất lâu rồi chưa ăn thịt kho tàu, em sẽ gọi nhiều một chút”
Hàn Thành gật đầu: “Đi đi”
Tô Tiếu Tiếu dẫn các con đi tới nhà ăn, Hàn Thành nhanh chóng tập trung tinh thần vào công việc.
Nhà ăn ở bộ đội rất lớn, vô cùng lớn, nói tới đã nhiều năm như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu Tô Tiếu Tiếu và các con tới đây, một nhà bốn người thật sự rất bắt mắt, mọi người đều đưa mắt nhìn theo bọn họ.
Nhiều người như vậy, nhà ăn lại rộng lớn như thế, đám trẻ quả thật được mở mang tầm mắt.
Tô Tiếu Tiếu tranh thủ toàn bộ cơ hội rèn luyện đám trẻ, ví dụ như hiện tại cô đưa sổ lương cho Cơm Nắm nhỏ, kêu cậu bé và Trụ Tử nhỏ đi gọi cơm, cũng để bản thân bọn trẻ quyết định hai lớn ba nhỏ cần bao nhiêu lương thực, phải đảm bảo ăn no không thể lãng phí, bộ đồ ăn không đủ còn phải mượn hộp cơm của dì và chú bán cơm ở cửa sổ.
Đây thoạt nhìn là một chuyện nhỏ nhưng người lớn thường sẽ không giao công việc này cho hai đứa trẻ, các người lớn sẽ theo bản năng tự mình chia thức ăn mà không để trẻ con đưa ra quyết định. Nhưng Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành thì khác, khi đám trẻ còn rất nhỏ, rất nhiều chuyện đã để bản thân bọn trẻ tự quyết định, hoặc là
trước khi quyết định sẽ trưng cầu ý kiến của bọn họ, cái khác không nói, nhưng lũ trẻ nuôi nấng ra được như vậy sẽ càng có khả năng độc lập suy nghĩ hơn trẻ nhà người khác, cũng càng có chủ kiến hơn, có thể nói con nhà Tô Tiếu Tiếu lấy bất cứ một đứa nào ra đều là vua trẻ con có thể độc lập một phương.
Bánh Đậu nhỏ nắm tay mẹ, mở đôi mắt to đen láy: “Mẹ ơi, chúng ta ăn cơm với nhiều chú dì như vậy sao ạ?” “Bánh Đậu nhỏ không thích sao?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.
Bánh Đậu nhỏ lắc đầu: “Cũng không phải không thích, chỉ là cảm thấy rất kỳ lạ, không quen cho lắm ạ”
Bánh Đậu nhỏ từ nhỏ đã yên tĩnh, lực chú ý mạnh, là loại trẻ đi đến lớp học cũng có thể ngồi yên lặng trong góc làm việc của mình.
Tô Tiếu Tiếu tìm một chỗ đủ cho năm người cùng ngồi, rồi nhìn vào mắt của đứa trẻ và nói với giọng dịu dàng: “Không sao, chúng ta ăn phần của mình, Bánh Đậu nhỏ cứ coi những người khác đều là cọc gỗ, chỉ nhìn cha mẹ và các anh, ăn của mình là được.
Bánh Đậu nhỏ cố gắng gật đầu: “Vâng”
Hai bé lớn xếp hàng xong trở về thì Hàn Thành cũng vừa vặn đi tới.
Trụ Tử nhỏ cầm một hộp rau xanh và một hộp đậu phụ qua: “Vẫn còn ạ, bọn cháu cầm một lần không hết, Cơm Nắm đang đợi ở đó.
Trụ Tử nhỏ nói xong lại quay người về lấy đồ.
Chuyến thứ hai Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử nhỏ mới bưng thịt kho tàu và cơm qua.
1038 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận