Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 607: Mở xưởng

Dương Lâm đáp: “Có hết”
Trụ Tử vô cùng mừng rỡ, chuyện khiến cậu bé vui nhất chính là mọi người đều coi cậu bé thành một phần của
nhà Cơm Nắm, cậu bé duỗi tay nhạn, đáp: “Cảm ơn cậu ạ, nhỏ một chút cũng không sao, mặc càng mát hơn. Tô Tiếu Tiếu cũng nói: “Không sao, về thôn Tô Gia kêu mẹ em sửa lại một chút là được ngay. Bọn em vốn định
vài ngày nữa về Thượng Hải thăm hai ông bà trước, sau đó lại về thôn Tô Gia, nếu anh đã tới cũng vừa vặn, chúng
ta cùng nhau về Thượng Hải đi”
vậy”
Dương Lâm đáp: “Bên này anh vẫn còn chút việc phải ở thêm vài ngày, có khả năng không đi được nhanh như Tô Tiếu Tiếu nói: “Bọn em cũng chưa đi nhanh như vậy, phỏng chừng phải khoảng một tuần nữa” Hàn Thành vừa mới hoàn thành vòng hai, đôi long phụng thai cũng mới nhận việc phải đi tới tổ kịch làm diễn
viên khách mời vài ngày, ba đứa lớn cũng phải vội làm bản thảo tranh dài kỳ, thời gian cũng đã tính xong.
Dương Lâm gật đầu, đáp: “Vậy cũng được, anh xử lý cho xong việc trước, nếu như thời gian vừa vặn thì cùng
nhau về”
Khi bận rộn thời gian luôn trôi qua vô cùng nhanh, đám trẻ bận việc riêng của mình. Hàn Thành cũng vì nghỉ phép mà phải vội tiến độ công việc. Tô Tiếu Tiếu ngược lại trở thành người nhàn nhất trong nhà, vì thế cô ngủ
đến khi mặt trời lên cao ba sào, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, buổi trưa tới “Tam Xan Tứ Lý” ăn cơm trưa, buổi chiều trực tiếp ra ngoài mua quà cho người thân.
Người ở thủ đô dù sao cũng phải mang chút đặc sản thủ đô về, ngoại công, ngoại bà và cậu của Cơm Nắm, cha mẹ, anh chị và các cháu ở thôn Tô Gia, nhiều người như vậy coi như một người một phần quà nhỏ cũng phải
nghĩ nát óc, lại thêm có khả năng mình sẽ lái xe về, còn phải vòng đến Thượng Hải một chuyến, nếu chen xe lửa chắc chắn không thể xách túi lớn túi nhỏ, thật sự nghĩ thôi cũng thấy đau đầu rồi. Tối qua cô nói suy nghĩ này với Hàn Thành, Hàn Thành nói quà ở Thượng Hải phải mang đi, còn quà ở thôn Tô
Gia có thể gửi bưu điện về từ trước, không cần thiết nhất định phải mang trên người.
Tô Tiếu Tiếu hiểu ra, còn trêu anh nói đầu óc của thủ khoa toàn quốc đúng là tốt hơn đầu óc của thủ khoa tỉnh
như cô, Hàn Thành kêu cô đợi hai ngày, đến khi đó sẽ lái xe của ông cụ đi mua đồ cùng cô. Tô Tiếu Tiếu cảm
thấy dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, dứt khoát tự mình đi dạo khắp nơi. Thủ đô bắt đầu từ năm nay đã có thêm rất nhiều nơi bán quần áo may sẵn, rất nhiều nhà buôn hàng miền nam ra bắc chở không ít quần áo may sẵn từ phía nam tới bày sạp, nghe nói còn có người bán “đồ bơi” từ bên Hồng
Kông, người cầm phiếu đi vào trung tâm thương mại mua đồ bắt đầu ít hơn một chút nhưng vẫn là trạng thái cung cấp như cũ.
không đủ
Tô Tiếu Tiếu nghĩ lần này trở về thật sự có thể bàn bạc chuyện mở xưởng quần áo với Lý Ngọc Phụng. Mai này chợ phía đông trong tỉnh sẽ là công xưởng thế giới, sáu mươi, bảy mươi phần trăm quần áo may sẵn cả nước đều
tới từ đó, tỷ lệ xuất khẩu cũng không thấp. Thôn Tô Gia cách chợ phía đông không xa, sắp xếp từ trước chưa
chắc đã không chiếm được một chút thị phần.
Tô Tiếu Tiếu không biết bây giờ Đại Bảo, Tiểu Bảo và Bé Út cao bao nhiêu, hai đứa cháu lớn phỏng chừng cũng
sêm sêm đám người Cơm Nắm nên dựa theo cỡ của Cơm Nắm để mua, Bé Út thì dựa theo Bánh Trôi nhỏ to hơn một cỡ mua chắc hẳn không sai, so với Bánh Bao nhỏ để mua chắc chắn sẽ quá to.
Gom phiếu vải lâu như vậy lại không đủ mua cho mỗi người một bộ, còn phải tìm thời gian đi tới chợ cóc bổ
sung, may mà không bao lâu nữa chế độ phiếu sẽ phải loại bỏ, bằng không cứ dựa vào phiếu mua đồ mãi cũng thật phiền lòng.
Tô Tiếu Tiếu mua xong đồ đi ra ngoài lại đụng phải Dương Lâm và một đồng chí nữ ở cửa trung tâm thương mại!
Tình huống gì đây? Tô Tiếu Tiếu trợn tròn mắt, đợi khi nhìn rõ dung mạo của đồng chí nữ đó miệng cô đã há to
đến mức có thể nhét được một quả trứng gà, vậy mà lại là Giang Tuyết! Không phải chứ, không thể nào? Vậy mà hai người họ lại quen nhau?
Dương Lâm nhìn chằm chằm vào Giang Tuyết một cách nghiêm túc không biết đang nói gì, trong tay của Giang
Tuyết kẹp thuốc thi thoảng nhìn vào đống rác bên cạnh gõ rụng tàn thuốc, tầm nhìn như có như không nhìn trước, vẻ mặt đã khá mất kiên nhẫn.
phía
Tô Tiếu Tiếu đứng cách hơi xa, cô không cận thị nên có thể nhìn rõ được vẻ mặt của bọn họ nhưng không thể nghe được nội dung đối thoại của bọn họ. Hình như bọn họ không có cách nào nói chuyện suôn sẻ, Giang Tuyết
bóp tắt tàn thuốc định đi, Dương Tâm giơ tay kéo tay áo cô ta nhưng cũng chỉ một chút lại buông ra.
Nữ vương Giang Tuyết liếc mắt nhìn anh ta với vẻ lạnh lùng, nói câu gì đó sau đó quay người rời đi.
997 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận