Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 189. Đánh nhau. Mua ebook truyện dịch giá rẻ tại : ebookshop.vn

Chương 189: Đánh nhau
Bên cạnh còn vài đứa trẻ khác, Tô Tiếu Tiếu nhận ra đều là học sinh lớp một, khi cô nhìn thấy Đại Thụ lại hơi sững sờ, cậu bé đứng ở phe nào vậy? Sẽ không phải cũng nhân cơ hội đánh Cơm Nắm và Trụ Tử đấy chứ?
“Mấy đứa các em có bị thương không?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.
Mấy đứa trẻ cũng lắc đầu.
Chủ nhiệm Lưu cũng rất đau đầu, trẻ con nhiều đến vậy, lớp nào cũng sẽ có vài đứa trẻ nghịch ngợm không nghe lời như vậy, con của nhà cô Tô mới đi học hai ngày đã bị bắt nạt khiến ngay cả ông ta cũng cảm thấy mất hết mặt mũi.
“Cô Tô, mấy học sinh lớp trên thấy cầu của Cơm Nắm khá đẹp mới muốn mượn chơi, nhưng Cơm Nắm không chịu, thế là nổi lên xung đột đánh Cơm Nắm, bây giờ đợi phụ huynh của những học sinh khác qua đây rồi chúng ta có thể phê bình giáo dục.”
Cơm Nắm không đồng ý với cách nói của chủ nhiệm Lưu: “Bọn họ không mượn mà là cướp, em không đồng ý thì bọn họ đánh em.”
Quần áo của Khỉ Con, Đại Thụ và mấy đứa trẻ khác cũng đều bẩn, nghe Cơm Nắm nói như vậy cũng liên tục gật đầu. Khỉ Con chỉ vào học sinh lớp trên ở đối diện: “Bọn em đang chơi yên lành, là bọn họ thấy cầu của Cơm Nắm đẹp định cướp, lại còn ra tay đánh Cơm Nắm nên bọn em mới giúp đỡ, cô Tô, bọn em không cố tình đánh nhau đâu ạ.”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu, hỏi mấy học sinh lớp trên: “Các em có gì muốn nói không?”
Trên người mấy đứa lớn cũng không tốt được đến đâu, cũng có không ít dấu chân nhỏ vô cùng bẩn trên người.
Đứa trẻ hơn mười tuổi nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng có thể nào cũng hiểu chuyện hơn đứa trẻ năm, sáu tuổi, ỷ vào lớn tuổi lại cao hơn người ta cái đầu mà bắt nạt bạn nhỏ, không giáo dục tốt sau này còn được sao?
Một đứa trẻ nghịch ngợm cao nhất trong số đó lẩm bẩm: “Chơi tí cũng không được, thật nhỏ mọn, đánh mày đó, làm sao?”
Cơm Nắm lập tức phản bác cậu ta: “Lớp bọn em có nhiều bạn học như vậy đều đang đợi chơi nhé, sao mà cho anh chơi được? Em không cho thì anh có thể đánh em sao? Em tìm anh đòi đồ, anh không cho thì em cũng đánh anh được không?”
Đứa trẻ bướng bỉnh đó “chậc” một tiếng: “Mày đánh lại được tao không?”
Trụ Tử ở bên cạnh Cơm Nắm vẫn không lên tiếng lại đứng ra: “Đánh Cơm Nắm chính là em, tính cả em vào.”
Khỉ Con cũng đứng ra: “Cũng tính cả em nữa.”
Mấy củ cải đỏ khác cũng đứng ra: “Bọn em một phe, cũng tính cả bọn em luôn.”
Ngay cả Đại Thụ cũng lặng lẽ đứng ra và nhìn học sinh còn cao hơn cậu bé rất nhiều ở phía đối diện với vẻ không phục.
Cơm Nắm ngẩng đầu, tiến lên một bước nhìn cậu ta: “Bọn em dùng lý lẽ thuyết phục người chứ không đánh nhau, anh muốn đánh bọn em cũng chẳng sợ.”
Bánh Đậu nhỏ không hiểu gì cả cũng tiến lên một bước theo, học theo bộ dáng của anh hai ưỡn ngực nhìn các anh lớn ở trước mặt.
Đứa trẻ bướng bỉnh: “Đánh thì đánh xem ai sợ ai!”
Tô Tiếu Tiếu đỡ trán, rất có cảm giác danh dự của tập thể phải không, thế này trên cơ bản là trả nguyên lại chân tướng của toàn bộ sự việc mà.
Cô đang định nói thì cửa bị đẩy ra, Trình Lệ Phương bước vào, liếc mắt nhìn Tô Tiếu Tiếu rồi đi thẳng về phía con trai: “Đã xảy ra chuyện gì? Ai đánh con?”
“Mẹ, bọn họ cướp đồ của bọn con lại còn đánh bọn con nữa.” Đại Thụ chỉ vào học sinh lớp trên ở trước mặt.
Trình Lệ Phương bước tới phía đối diện, chỉ vào mấy học sinh đó và mắng: “Có chuyện gì xảy ra với mấy đứa vậy hả? Học lớp nào? Đứa nào cũng lớn như trâu thế kia mà còn không biết xấu hổ đi bắt nạt trẻ lớp một sao? Có cần thể diện không? Gọi người nhà của mấy đứa nó tới đây chưa? Tôi ngược lại muốn xem là loại phụ huynh kiểu gì dạy ra cái thứ ngang bướng như vậy!”
Chủ nhiệm Lưu: “Đồng chí Trình, cô bình tĩnh một chút, đã phái người đi mời phụ huynh tới rồi, may mà đám trẻ đều không bị thương gì cả, đợi phụ huynh đến sẽ kêu bọn họ nhận lỗi với tụi trẻ.”
Trình Lệ Phương kéo con trai mình tới, vén quần áo của cậu bé lên cho chủ nhiệm Lưu nhìn: “Nếu như con trai ông bị bắt nạt thành ra thế này ông còn có thể bình tĩnh được không? Nhận lỗi xin lỗi, đền tiền cái gì! Đây là quần áo mới mua của con trai tôi, đều bị xé rách hết rồi đây này.”
Đứa trẻ hư cao nhất kia không phục: “Tụi nó còn kéo rách cả đồ của em thì sao? Cũng phải đền tiền cho em.”
Trình Lệ Phương cười lạnh: “Sao thế? Không phục chứ gì? Hay là chúng ta tới đồn công an rồi em nói với đồng chí công an đi nhé? Cướp đồ em còn có lý sao? Chưa nghe câu người ra tay trước luôn bị phê phán à? Có phải là các em ra tay trước hay không? Có phải không? Sau này loại người như em ra ngoài bị người ta đánh chết cũng không biết mình chết thế nào đâu.”
Đứa trẻ ngỗ nghịch cao lớn đó mím môi không nói gì.
[Cảm ơn cogai20 đã đẩy 10 kim phiếu cho truyện ^^]
Bạn cần đăng nhập để bình luận