Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 288: Quay lại

“Có chuyện gì cô nói luôn ở đây đi. Tô Tiếu Tiếu bảo.
Trình Lệ Phương nhìn bụng của cô, hỏi thẳng: “Có phải cô sắp nghỉ thai sản không?”
Tô Tiếu Tiếu cũng không dự định giấu cô ta: “Đúng, sao vậy?”
Trình Lệ Phương hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí mới bảo: “Có thể nhường cho tôi về dạy ngữ văn được
không?”
Tô Tiếu Tiếu nhìn cô ra với vẻ kinh ngạc, có phải cô ta nhầm lẫn gì rồi hay không? Cái này đâu do cô quản? Trình Lệ Phương nói tiếp: “Tôi biết trước đây tôi không đúng cũng không phục cô, nhưng tôi không thể không thừa nhận cô quả thật dạy học sinh rất tốt, Đại Thụ tiến bộ rất nhiều dưới sự chỉ dạy của cô, đặc biệt là sau khi chơi chung với Cơm Nắm và Trụ Tử nhà cô, tôi mới biết vốn dĩ cách mà mình dạy sai lầm bao nhiêu. Cô yên tâm, tôi đã xem toàn bộ ghi chép bài giảng hơn nửa năm này của cô rồi, cũng đã có sự so sánh đối với
mình”
Trình Lệ Phương móc một quyển sổ nhỏ trong túi quần ra đưa cho Tô Tiếu Tiếu: “Không tin thì cô xem, tôi đã chỉnh sửa xong cả rồi, sau này tôi sẽ dựa theo phương pháp của cô để tiếp tục dạy đám trẻ, có gì không hiểu cũng sẽ xin chỉ dạy từ cô mà không truyền đạt bất cứ quan điểm sai lầm nào cho tụi nhỏ, tôi thật sự rất muốn trở về dạy học, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi một lần và giúp tôi lần này.
Cái này gọi là không có sự so sánh thì không có đau thương, sự chuyển biến hơn nửa năm này của Đại Thụ dùng
thay da đổi thịt để hình dung cũng không quá đáng, trước đây không cảm thấy mình dạy con như vậy có gì sai
nhưng bây giờ Đại Thụ rất có chủ kiến của mình, sẽ nói ngược lại với cô ta rằng “mẹ như vậy là không đúng, cô Tô nói thế này thế kia, con cảm thấy như vậy mới đúng”
Mới đầu cô ta cũng rất phản cảm nhưng thời gian lâu dần, Đại Thụ bắt đầu chủ động làm bài tập về nhà, chủ động ôn lại bài học, thậm chí bắt đầu chủ động làm việc nhà, còn sắp xếp công việc của mình rất ổn thỏa, lời thường treo bên miệng chính là “Cơm Nắm và Trụ Tử cũng như vậy. Đại Thụ càng ngày càng ngoan, thái độ của Lý Mộc đối với cô ta cũng càng ngày càng tốt, còn khen cô ta dạy con rất tốt, gia đình lại êm ấm, tình cảm giữa
hai vợ chồng cũng không biết đã tốt hơn gấp bao nhiêu lần so với trước đây.
Cô ta không thể không thừa nhận Tô Tiếu Tiếu đúng, cũng xuất sắc, là một đồng chí ưu tú đáng để cô ta học hỏi
từ từ.
Tô Tiếu Tiếu nghiêm túc lật xem giáo án của cô ta, đại khái là được chỉnh lại dựa theo vở ghi bài của Đại Thụ, lại
thêm một vài chú giải của bản thân và một vài kiến thức nhỏ thú vị trong lớp, nói thật, một phần giáo án này rất
không tệ.
Tô Tiếu Tiếu một lần nữa xét lại con người của Trình Lệ Phương này, bây giờ ánh mắt của cô ta rất ôn hòa, không còn là loại nịnh nọt của trước đây nữa, lại càng không có sự cực đoan và cố chấp của ngày trước, muốn nói ai hiểu tiến độ dạy các bạn nhỏ lớp một (1) học ngữ văn nhất, ngoại trừ cô thì chính là Trình Lê Phương, vậy mà Tô Tiếu Tiếu lại có loại cảm giác đang buồn ngủ lại có người kê gối đầu cho.
“Tôi không có ý kiến gì cả, cô tự nói suy nghĩ của mình với chủ nhiệm Lưu đi, đám trẻ ở độ tuổi này đang là lúc có lòng tò mò nhất đối với thế giới, xây dựng tam quan đúng đắn là điều vô cùng quan trọng, nếu như cách dẫn
dắt không đúng rất có khả năng sẽ hủy hoại những đứa trẻ này, cô không làm được điều này thì thà rằng chỉ dạy tốt kiến thức trong sách giáo khoa. Như vậy ít nhất bọn trẻ cũng không phát triển lệch lạc. Trình Lệ Phương không ngừng gật đầu: “Tôi biết, tôi nhất định sẽ không nói lung tung trước mặt lũ trẻ, cô có thể kêu Cơm Nắm và Trụ Tử giám sát tôi, nếu như có dấu hiệu nào không đúng tôi sẽ lập tức sửa lại.
Trình độ giảng dạy của thời đại này vốn không đồng đều, đối với một giáo viên chỉ tốt nghiệp cấp hai đã muốn
tới dạy tiểu học như Trình Lệ Phương quả thật không thể yêu cầu quá nhiều, nhưng có thể làm được như vậy thật sự đã tốt hơn rất nhiều người rồi.
Nghĩ lại cũng thật hài hước, một giáo viên như Trình Lệ Phương lại kêu Cơm Nắm và Trụ Tử đi giám sát, chẳng
qua Cơm Nắm và Trụ Tử sẽ nhanh chóng nhảy cấp đến lớp ba, cũng không thể giám sát được Trình Lệ Phương
bao lâu.
Khi xin từ chức với chủ nhiệm Lưu cô còn giúp Trình Lệ Phương nói vài câu đạo lý, chủ nhiệm Lưu nói sẽ suy nghĩ thêm. Trong lúc giao ban, chủ nhiệm Lưu chỉnh tiết đầu buổi sáng của Tô Tiếu Tiếu thành tiết một buổi chiều, không giữ được một giáo viên ưu tú giống như cô khiến chủ nhiệm Lưu tỏ ra vô cùng tiếc nuối, nhưng ông ta cũng biết chí của cô không ở đây, ngay từ đầu cô đã xác định là vì hai đứa trẻ trong nhà mới tới đây dạy thay, ngoại trừ khi
đón tết cô có lấy một phần quà năm mới từ trường học ra thì cũng không nhận lương bổng gì cả.
1036 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận