Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 292: Chăm con

Lý Ngọc Phụng đáp: “Nào có nhiều đâu? Mẹ sợ còn không đủ đây này, đây là ngải cứu và một vài thảo dược trên
núi khác nữa, gừng không chỉ dùng để ăn mà đến lúc đó con ở cữ cũng phải dùng để pha nước tắm rửa mới có thể xua gió, mấy củ già này còn phải trồng một luống ở trong vườn rau nhà con, sau này không lo không có
gừng dùng”
Cách lúc trẻ con sinh ra còn đủ hay không vẫn còn hơn ba tháng nữa, bây giờ trồng vẫn kịp, nhưng đến khi đó dùng gừng mềm để xào rau hoặc là ướp thành gừng chua cũng cực ngon.
Những thảo dược núi này đều là bà ấy tìm được lúc lên núi, còn phải đem phơi khô nên Lý Ngọc Phụng mang chúng đặt lên bờ tường để phơi.
Tô Tiếu Tiếu thật sự không hiểu cái này, nếu không phải có bà ấy ở đây thì cô thật sự không biết nên làm thế nào: “Được rồi mẹ ơi, mẹ đừng làm việc nữa, buổi trưa con hầm canh bồ câu, mẹ uống một bát rồi nghỉ ngơi
trước đi đã”
Lý Ngọc Phụng vừa vào nhà đã bận như con quay không ngừng.
Bà ấy ngẩng đầu nhìn chuồng gà: “Sớm vậy đã ăn gà rồi sao? Không phải đợi đến ở cữ mới giết sao”
Tô Tiếu Tiếu: “Trước đó con không được khỏe cho lắm, bác sĩ nói phải bồi bổ cơ thể, Hàn Thành đổi ít phiếu thịt
với đồng nghiệp, gần đây cứ dăm ba ngày lại mua đủ loại thịt về nhà hầm?
Lý Ngọc Phụng nhìn gương mặt của con gái có hơi trắng bệch, gật đầu bảo: “Cơ thể tốt mới dễ sinh, tóm lại
không lo, ăn hơi ngon chút, bình thường nên làm gì thì làm cái đó, một ngày trước khi mẹ sinh con còn ra ruộng làm việc kia kìa, tóm lại con càng không nghĩ quá nhiều thì càng không sao, không lo”
Lý Ngọc Phụng chưa từng mang thai đôi nên bản thân bà ấy cũng lo lắng muốn chết, nhưng ở trước mặt con gái
không thể biểu hiện ra ngoài, người bên cạnh đều vô cùng khẩn trương thì hiển nhiên bản thân cô cũng sẽ khẩn trương theo. Mọi người đều không khẩn trương thì cô còn khẩn trương cái gì.
Sự xuất hiện của cây “Định Hải Thần Châm” này như Lý Ngọc Phụng có thể nói đã khiến cuộc sống của Tô Tiếu
Tiếu biến hóa nghiêng trời lệch đất. Cả người cô đều thả lỏng hơn, trạng thái tinh thần bắt đầu trở nên tốt hơn, đầu không còn choáng váng, chân cũng không tê, không chỉ cô mà Hàn Thành cũng như vậy, chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn trước kia rất nhiều, trước đây nửa đêm anh bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên là đi dò hơi thở dưới
mũi Tô Tiếu Tiếu, bây giờ trừ phi cô tỉnh lại rời giường bằng không anh thường sẽ không bừng tỉnh. Cuộc sống của đám trẻ cũng trở nên tốt hơn, mấy việc như cho gà ăn, quét sân, tưới rau này bọn trẻ đều làm xong trước khi Lý Ngọc Phụng rời giường, bữa sáng cũng biến hóa đa dạng, đều là làm theo khẩu vị mà Tô Tiếu Tiếu thích ăn nhất, mọi người cũng rất thích ăn, cuộc sống của cả gia đình cũng xem như về đúng quỹ đạo. Cùng với thời tiết ấm dần, đám trẻ lại có thể đào giun cho gà ăn, Mì và Cơm đã biến thành gà trống to, mỗi buổi sáng bắt đầu gáy “ò ó o o” còn chuẩn hơn cả đồng hồ báo thức nhỏ mà Hàn Thành mới mua cho lũ trẻ. Cháo, Bột còn có Hoa Hoa cũng bắt đầu khôi phục tiết tấu đẻ trứng mỗi ngày một quả, tóm lại Lý Ngọc Phụng vừa tới, cái gì cũng tốt hẳn lên.
Hàn Thành cũng bắt đầu dẫn lũ trẻ đi chạy bộ sáng lại, vận động cộng thêm thức ăn dinh dưỡng quá quan trọng đối với bọn trẻ. Qua năm ba đứa trẻ đều cao hơn không ít, cũng chắc chắn hơn nhiều, tinh thần vẻ mặt lại càng khỏi cần phải nói, toàn bộ quân khu cũng không có đứa trẻ nào có tinh thần hơn nhà Tô Tiếu Tiếu, đứa nào cũng đều là trẻ đẹp nhất trong toàn bộ quân khu này.
Cá Nhỏ cũng vô cùng có tinh thần, mấy đứa trẻ đứng tấn xong lại thi chạy ở đằng trước, Hàn Thành và Triệu
Tiên Phong sóng vai nhìn lũ trẻ.
Triệu Tiên Phong cảm thán: “Cơm Nắm lớn thật nhanh, năm ngoái thằng bé còn là đứa thấp nhất trong ba đứa trẻ nhưng bây giờ đã cao hơn Cá Nhỏ một chút, sắp cao bằng Trụ Tử rồi.
“Tiếu Tiếu mang thai, gần đây thức ăn trong nhà cũng không tệ nữa. Hàn Thành nhìn con trai với vẻ mặt vui vẻ, đứa trẻ tay chân khẳng khiu trước đây gần đây quả thật đã khỏe mạnh hơn không ít.
Triệu Tiên Phong lại nói: “Đúng rồi, tháng sau cha mẹ của Trụ Tử chắc hẳn có thể điều về đây, cậu đã nhắc với
thằng nhỏ chưa?”
Trước đó Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu đều khẩn trương, cũng chỉ có sau khi Lý Ngọc Phụng tới mới bình tĩnh lại một chút, nên chuyện này anh đã hoàn toàn ném ra sau đầu: “Vẫn chưa”
Triệu Tiên Phong hất cằm về phía Trụ Tử: “Thằng bé thích nhà các cậu như vậy, nói với thằng nhỏ cũng không
biết thẳng nhỏ có vui nổi không nữa.
Hàn Thành lại lo lắng một vấn đề khác: “Tình cảm giữa thằng bé và bà nội rất sâu đậm, tôi càng lo thằng bé biết mình không phải cháu trai ruột của bà nội lại càng buồn hơn.
992 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận