Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 327: Đã trưởng thành

Khoai sọ to mà Lý Ngọc Phụng trồng vừa thơm vừa bột, Tô Tiếu Tiếu lấy một củ thái thành những miếng thô cỡ
hai ngón tay để đó, bỏ thêm ít dầu vào rồi đất rồi rán khoai sọ đến khi bốn mặt đều vàng mới cho ra khỏi nồi, tiếp đó thái gừng thành sợi bỏ vào phi thơm cùng đầu hành trắng, lại thêm nấm hương, cá muối và sò điệp khô đã ngâm xong vào xào chung, rồi bỏ khoai sọ vào tiếp, đổ thêm nước vừa mới ngâm hải sản vào để nước vừa vặn
,
ngấm qua toàn bộ nguyên liệu, cuối cùng đổ một bát nước sốt gồm muối, đường, xì dầu đã chế xong vào, lại đậy nắp đun chín, trước khi ra khỏi nồi bỏ thêm chút hành hoa vào là xong. Trong một bếp than khác lại nấu cơm lương thực phụ, đợi Hàn Thành về là có thể dọn cơm.
Cơm Nắm xách giun đi vào sân đã không ngừng hếch mũi: “Oa, hôm nay mẹ con cuối cùng cũng nấu cơm rồi! Đã
rất lâu rồi con chưa ăn cơm mà mẹ nấu, thơm quá đi!”
Trụ Tử đi vào sau cũng hít mũi theo, gật đầu: “Mùi thơm như vậy là dì Tô xuống bếp, không sai?
Cơm Nắm giao giun cho Trụ Tử nhỏ, chọc em trai và em gái trên giường trúc nhỏ, lại lén uống một hớp sữa
mạch nha đã để nguội của Bánh Đậu nhỏ rồi mới chạy vào nhà bếp.
“Mẹ, sao hôm nay mẹ lại có thời gian nấu cơm vậy?”
Tô Tiếu Tiếu nhìn con trai lớn, vừa cười vừa vẫy tay với cậu bé. Cơm Nắm chạy “bịch bịch bịch” tới, Tô Tiếu Tiếu
bế đứa lớn thử nhấc lên: “Cơm Nắm nhỏ lớn rồi, mẹ bế không nổi nữa.
Cơm Nắm nhỏ đã tròn sáu tuổi, ngày nào cũng theo cha đi luyện tập lớn lên rất chắc chắn, cũng không còn là
con khỉ gầy mà Tô Tiếu Tiếu bế nhẹ một cái là có thể ôm lên.
Cơm Nắm ôm eo mẹ cũng thử nhấc lên, kết quả không bế lên được: “Mẹ ơi, con đã lớn thành Cơm Nắm bự rồi,
rất nhanh con có thể bế mẹ lên
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu con trai: “Đúng vậy, Cơm Nắm của chúng ta đã trưởng thành rồi, làm việc cũng có chủ kiến, còn học cách tiền trảm hậu tấu nữa thì phải?”
Cơm Nắm nhỏ thông minh ngẩng đầu chớp mắt: “Mẹ, cô Đỗ đến thăm hỏi gia đình mình sao ạ?”
Tô Tiếu Tiếu nhấn vào mũi cậu bé: “Con còn biết cả từ đến thăm hỏi gia đình cơ đấy” Cơm Nắm bự nói chuyện lọt gió, răng cửa hàm trên vất vả lắm mới mọc dài ra, lại đến răng cửa bên dưới bắt đầu
rụng hào phóng nhoẻn miệng cười: “Vậy mẹ ơi, con ở nhà chơi với em trai và em gái nửa ngày có được không? Con vốn muốn cách ngày mới tới trường nhưng con lại cảm thấy chơi với các bạn học rất vui, cũng muốn ngày nào cũng đi học với Trụ Tử, cho nên con dựa theo theo chương trình học mỗi ngày chọn học nửa ngày sáng
hoặc chiều khác nhau, mẹ yên tâm, chương trình lớp ba đều đơn giản, con nhắm mắt cũng có thể thi được một
trăm điểm”
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu đứa trẻ thông minh: “Con nghĩ kỹ rồi còn cần ý kiến của mẹ sao?”
Cơm Nắm gật đầu: “Cần chứ ạ, cha hỏi thì mẹ còn phải nói giúp con đó.
Tô Tiếu Tiếu: “Cơm Nắm thật sự cảm thấy học nửa ngày ở nhà giúp mẹ chăm em trai em gái sẽ vui hơn sao?”
Cơm Nắm ra sức gật đầu: “Hiển nhiên rồi ạ, con còn muốn mỗi ngày đều có thể ăn cơm mà chính tay mẹ nấu,
như vậy con sẽ càng vui hơn. Tuy bà ngoại và cha nấu cơm cũng ngon nhưng con thích nhất, nhất, nhất, nhất vẫn là món mà mẹ tự tay nấu cơ
Tô Tiếu Tiếu hiểu loại tâm lý này của đứa trẻ, cũng giống như rất nhiều người rõ ràng đã hai, ba mươi tuổi thậm
chí là lớn hơn, ăn đủ loại món ngon ở khắp các nơi trên thế giới nhưng món ngon xếp số một trong lòng bọn họ
vẫn là bữa cơm gia đình bình thường đơn giản do mẹ nấu như cũ, cho dù rõ ràng tay nghề của mẹ cũng không tốt đến vậy nhưng hương vị mà mẹ nấu vẫn mãi mãi là vị ngon nhất.
Cô cúi người thơm một cái lên mặt đứa trẻ: “Được, mẹ biết rồi, sau này sẽ cố hết sức rút thời gian nấu thêm
cơm cho Cơm Nắm nhà chúng ta ăn.
Hàn Thành không biết từ khi nào đã trở về, nghe được lời này lại bảo: “Em lại chiều nó, mẹ con chăm em trai
em gái đã rất vất vả rồi, nào còn thời gian rảnh nấu cơm nữa? Sau này cha gọi cơm từ nhà ăn về xem con có ăn
không?”
Cơm Nắm buông mẹ ra kêu oai oái, làm mặt quỷ với cha, vừa đi ra ngoài vừa đáp: “Vậy con chẳng ăn đâu, con sẽ dẫn Bánh Đậu nhỏ tới nhà dì Nhã Lệ ăn cơm!”
Hàn Thành thậm chí còn có suy nghĩ bắt tiểu tử thối này lại đánh vào mông.
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu, nói với Hàn Thành suy nghĩ đi học nửa ngày của Cơm Nắm.
Hàn Thành cũng không ngạc nhiên chút nào, lại càng không có ý kiến: “Tiểu tử thối này càng lớn càng thông
minh, chương trình học lớp ba đó cũng không đủ cho nó học, lớn thêm chút nữa lớp học cũng không trói buộc
được nó, miễn cưỡng giam nó ở trường học cả ngày cũng chỉ để chơi bời thôi, còn không bằng cho nó ở nhà giúp trông Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ”
1001 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận