Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 628: May mắn

Trời nóng như vậy cũng không có khả năng không tắm, Hàn Thành dùng một chút sức lực cuối cùng gánh nước vào nhà tắm, dẫn mấy đứa trẻ tắm một trận chiến đấu, khi ra ngoài, Tô Tiếu Tiếu đã ngủ trên sô pha.
Hàn Thành không nỡ đánh thức cô mà rón rén ôm cô vào phòng, đổ một chậu nước ấm giúp cô rửa mặt lau người, cố hết sức để cô ngủ thoải mái hơn một chút.
Tô Tiếu Tiếu nửa tỉnh nửa mê, không biết mơ thấy gì mà miệng lẩm bầm: “Nhanh, nhanh một chút, bão, bão tới
rồi…”
Hàn Thành thở dài một hơi, cúi đầu hôn lên trán cô: “Lúa cứu về được rồi, yên tâm ngủ đi.
Nửa đêm canh ba, ếch kêu ve kêu càng ngày càng dữ dội, không có người nào nhìn thấy cây liễu rủ ở thôn Tô Gia trước đó mấy ngày đều bất động lại đung đưa nhẹ theo gió, kéo dài đến tận sáng hôm sau.
Bốn, năm giờ sáng khỏi cần Tô Vệ Dân triệu tập, toàn bộ xã viên bao gồm cả Bánh Đậu nhỏ cũng bò dậy tới sân
phơi thóc giúp đỡ. Bọn họ tự động chia thành mấy đội nhỏ làm việc, một đội xã viên phụ trách vận chuyển lúa vẫn còn cành đến sân phơi thóc, một đội phụ trách đập lúa, đội còn lại làm nhiệm vụ phơi nắng, tranh thủ trước khi mặt trời ló rạng phơi hết toàn bộ lúa đã được tách khỏi vỏ.
Tô Vệ Dân nhìn sắc trời, trầm giọng nói: “Cũng may có sự giúp đỡ của mấy quân nhân này, đây chính là một lần
gặt vội nhanh nhất trong lịch sử của thôn Tô Gia chúng ta, trước sau chưa đến ba ngày, mọi người giám sát chặt chẽ một chút, tôi đoán hôm nay bão sẽ tới, mặt đất kho lúa đã phủ đầy, không còn chỗ dư nào có thể phơi thóc nữa, mọi người về mang sọt gánh có thể đựng được trong nhà tới đây đợi dùng, một khi gió lên, cho dù thóc phơi được mấy phần cũng phải lập tức thu vào trong sọt, ghi rõ một nhà hai gánh gánh về nhà mình phơi, nhớ phải rải ra phơi và không ngừng đảo, nhất định phải dùng lừa hong khô, tóm lại bảo quản tốt lương thực, tuyệt đối không thể để mọc mầm”
Tô Vệ Dân thật sự đã cảm giác được gió bão đang di chuyển về bên này, nhưng những hạt lúa này thật sự cần thời gian phơi khô trong mấy tiếng này, cho dù là hai tiếng, ba tiếng phơi khô được bốn năm phần cũng có thể
bớt mọc mầm rồi.
Đội trưởng của đại đội sản xuất thứ hai sững sờ hỏi: “Bí thư Tô, chúng ta vẫn chưa giao lương thực lên mà, tự tiện đem lưng thực về nhà mình có phải không ổn quá không?”
Tô Vệ Dân phất tay nói: “Thời điểm thế nào áp dụng cách thế đấy, nhìn tình hình này còn không biết phải mưa bao nhiêu ngày nữa, ở loại thời tiết này hạt lúa không khô chất đống trong kho lúa cũng chỉ đợi mọc mầm hết, thay vì như vậy còn chẳng bằng cho mọi người gánh về bảo quản.
Cứ coi như là phát lương thực mới từ trước, đến khi đó lại nhìn xem năm nay chúng ta có thể chia được bao nhiêu lương thực rồi thừa thì chia tiếp thiếu thì bổ sung sau, hy vọng bão có thể tới chậm một ngày, như vậy lúa phơi một ngày ít nhất cũng gần khô, chúng ta có thể thống nhất cất vào trong kho lúa.
Đội trưởng đội sản xuất thứ hai không còn nói gì nữa.
Tô Vệ Dân dặn Tô Chấn Hoa: “Con đi tìm vài thợ xây nhà sửa lại mái ngói của các kho lúa một chút, cửa sổ cũng
bít kín chặt chẽ, đợt bão này không nhỏ đâu, tuy rằng ba mặt của chúng ta có núi ngăn trở nhưng cứ hễ có lỗ
hồng cũng sẽ không ngăn được gió mưa.
Tô Chấn Hoa gật đầu: “Con biết rồi thưa cha, con sẽ dẫn người đi làm ngay.
Các đội trưởng dựa theo ý của Tô Vệ Dân về dặn dò với các hộ gia đình, không bao lâu sau sân phơi thóc của các đội sản xuất đều rải đầy quang gánh và giỏ trúc.
Mọi người nhân lúc mặt trời còn đang treo ở đó mà không ngừng đảo thóc, hy vọng bọn chúng khô nhanh hơn
một chút thì nhanh hơn một chút.
Cái gọi là ông trời không thành toàn cho người, sự giống như Tô Vệ Dân dự đoán, còn chưa đến trưa Tô Chấn
Hoa mới vừa dẫn người sửa xong nóc nhà kho lương thì ông mặt trời đã hơi trốn vào trong tầng mây, chuyện che mất trời che lấp mặt trời chẳng qua chỉ diễn ra trong nháy mắt, cuồng phong gào thét xuyên qua núi cao thổi nghiêng vô số cây cối, tập kích sơn thôn nhỏ một cách không hề nể tình.
Các xã viên nhanh tay nhanh chân vợ thóc vào trong giỏ, gánh từng gánh về nhà mình.
Sự việc xong xuôi, cho dù năm nay được mùa hay mất mùa thì các hộ gia đình cũng xem như tích được một chút lương thực, tuy không tính là nhiều nhưng cũng không đến mức hoang mang như vậy.
Đợt bão này vô cùng mãnh liệt, Hàn Thành chống chọi cuồng phong gánh một gánh cuối cùng vào kho lúa rồi khóa cửa lại, bên ngoài đã là gió táp mưa sa.
999 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận