Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 464: Suy tính cho mai sau

Giáo viên của văn phòng tuyển sinh đại học khác thật sự cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý chạy phí một chuyến rồi, trừ phi không thể vào chuyên ngành mà mình muốn được, bằng không sẽ không có thí sinh nào từ chối đại học thủ đô mà chọn đại học khác.
Đại học Thanh Hoa tiếc nuối nhất, thiết kế kiến trúc là chuyên ngành nổi tiếng của bọn họ, người có bản lĩnh thiết kế vẽ vời tốt như Tô Tiếu Tiếu thật sự rất thích hợp: “Bạn học Tô Tiếu Tiếu, cô thật sự không cân nhắc đến
thiết kế kiến trúc sao?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu đáp: “Không cân nhắc, xin lỗi?
Cô đã học thiết kế kiến trúc nhiều năm như vậy rồi, nếu không dự định tiến vào viện nghiên cứu kiến trúc làm việc, cho dù mình mở công ty bất động sản thì trình độ chuyên ngành của cô vẫn đủ dùng. Cô vẫn nên nghiên cứu kinh tế, kế toán tài chính hoặc là kinh doanh quốc tế… sự nghiệp sau này của mình là mở công ty làm bà
chů.
Sau khi tiễn giáo viên của văn phòng tuyển sinh đi, bộ trưởng Khương đưa một phong bì cho cô: “Đây là phần thưởng mà tổ chức cho cô, đồng chí Tô Tiếu Tiếu, cảm ơn cô đã làm vẻ vang quân khu chúng ta, hy vọng cô đến trường đại học cao hơn đào tạo sâu có thể luôn cố gắng giỏi hơn.
Tô Tiếu Tiếu duỗi tay nhận lấy: “Cảm ơn bộ trưởng Khương, cũng cảm ơn những năm này tổ chức đã bao dung với tôi, đã chăm sóc tôi và cả các con nhà chúng tôi trong những năm này nữa.
Bộ trưởng Khương vừa cười vừa lắc đầu: “Cô nói ngược rồi, là tôi nên cảm ơn cống hiến của cô và các con nhà cô dành cho quân khu. Mấy đứa trẻ nhà các cô đã góp sức lao động miễn phí lâu như vậy cho bộ phận tuyên truyền, sau này không thể dùng được tôi còn không nỡ đây. Đúng rồi, Hàn Thành chưa đi nhanh như vậy? Vậy đám trẻ thì sao? Sẽ theo cô đi luôn hay là đợi Hàn Thành cùng đi?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Năm sau Hàn Thành cũng sẽ cùng tôi tới thủ đô, đã có phòng thí nghiệm nhận anh ấy rồi, đến lúc đó anh ấy sẽ trực tiếp thi nghiên cứu sinh ở thủ đô.
Bây giờ Hàn Thành liều mạng ôn tập như vậy cũng là để lập nên quân trạng, anh là trường hợp đặc biệt được người hướng dẫn đó tiếp nhận trước và làm việc ở phòng thí nghiệm, rồi lại thi nghiên cứu sinh sau, nên nhất định phải thi đỗ.
Bộ trưởng Khương vô cùng tiếc nuối, ông ta còn tưởng đám trẻ có thể ở lại thêm một học kỳ: “Trời cao mặc chim bay, vợ chồng các cô và con cái của các cô đều nên ở phương trời rộng lớn hơn. Bây giờ đã không còn gì trói buộc, thời đại thuộc về các cô cũng chính thức mở ra, đi đi, đều đi góp một viên gạch xây dựng tổ quốc đi”
Công việc thiết kế bối cảnh hội biểu diễn văn nghệ cuối năm đã hoàn thành, đây cũng là một ngày làm việc cuối cùng của Tô Tiếu Tiếu ở bộ phận tuyên truyền. Công việc của cô đều là lãnh đạo trực tiếp chỉ huy, mỗi lần đều hoàn thành vô cùng xuất sắc, thật ra cũng không có gì phải giao ban, buổi trưa bộ trưởng Khương kiên quyết muốn mời mọi người ăn cơm ở nhà ăn xem như tạm biệt Tô Tiếu Tiếu.
Tô Tiếu Tiếu không lay chuyển được, kêu Nhã Lệ lo cơm trưa cho mấy đứa trẻ, còn buổi trưa cô sẽ cùng các đồng nghiệp ăn ở nhà ăn.
Hôm nay cũng là một ngày Tô Tiếu Tiếu nghe được nhiều lời chúc mừng nhất, khi cô và Hàn Thành kết hôn và sinh đôi long phụng thai cũng chưa từng nghe được nhiều như vậy, ngay cả Tô Minh Lan vẫn luôn nhìn cô một cách khinh thường cũng khách sáo hơn vài phần. Cô ta biết Nhã Lệ cũng thi đỗ đại học ở thủ đô sắp phải rời khỏi nơi này cũng tức đến ngứa răng, đỗ đại học rồi tương lai cho dù đi nơi nào cũng đều là cấp bậc cán bộ đè đầu cô ta. Giang Tuyết đã từng học đại học đó chính là một ví dụ, nghe nói bây giờ cô ta đã chuyển qua làm cán
bộ văn chức ở đoàn văn công thuộc quân khu thủ đô. Chuyện của đoàn văn công gần như đều do cô ta quyết định, chỉ huy người khác biểu diễn cũng được, bản thân cũng không cần lên sân khấu.
Tô Minh Lan cũng muốn chuyển sang hậu đài, bây giờ cô ta nói dễ nghe thì là vai chính làm việc ở đoàn văn công, nói khó nghe còn không phải là con hát biểu diễn trên sân khấu cho người ta sao? Cô ta đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn diễn nữa sau này chỉ có thể diễn vai bà mẹ già cho người ta, cô ta cũng không muốn cả đời lên sân khấu diễn, phải nghĩ cách mới được.
Buổi chiều hoàn thành toàn bộ công việc giao ban, Tô Tiếu Tiếu tạm biệt đồng nghiệp làm việc chung vài năm, xách đầy phong thư tình yêu nặng trịch của tổ chức rời khỏi tòa nhà của bộ phận tuyên truyền.
Từ xa nhìn thấy Hàn Thành với dáng người cao ngất, hai tay khoanh trước ngực dựa vào mui xe, anh hơi ngẩng đầu, đôi mắt nhìn lên đám mây hơi cam đỏ phía xa, ánh mắt dịu dàng mà xa xăm, khóe môi hơi nhếch lên, không biết đang nghĩ gì nữa.
990 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận