Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 604: Nhặt được bảo bối

Đạo diễn hỏi Nhã Lệ: “Đây là cô dạy sao?”
Nhã Lệ lắc đầu: “Không phải, con nhà chúng tôi vẫn luôn tự do phát huy, không cần dạy. Cô ấy nhắc nhở ông ta: “Đạo diễn, anh vẫn chưa bắt tay Bánh Bao nhỏ đâu.
“Ồ ồ ồ. Đạo diễn Trần giống như đứa trẻ bốn mươi tuổi nắm móng vuốt nhỏ mũm mĩm lắc nhẹ hai cái: “Chào cháu, Bánh Bao nhỏ, chú họ Trần, cháu có thể gọi chú là chú Trần.
Bánh Bao nhỏ vui vẻ, xem ra chú Trần này rất hài lòng đây, lúc này mới hỏi ông ta: “Vậy chú Trần ơi, kem
chocolate cho cháu có thể có không ạ?”
Đạo diễn Trần lại ngây người: “Cho… Chocolate, kem? Là sao?”
Bánh Bao nhỏ nghe xong vẻ mặt lập tức sụp đổ.
Bánh Bao nhỏ ngẩng đầu nhìn về phía Nhã Lệ với vẻ mặt vô cùng oan ức.
Nhã Lệ xoa đầu Bánh Bao nhỏ và giải thích: “Con nhà chúng tôi thích ăn đồ ăn nhất, tôi đã nói với Bánh Bao nhỏ nếu chú đạo diễn của tổ kịch thích cậu bé sẽ mời cậu bé ăn kem chocolate rất ngon, cho nên cậu bé mới tới
Đạo diễn Trần lập tức hiểu ra tại sao Bánh Bao nhỏ lại nần nẫn thịt rồi, ông ta gọi trợ lý tới: “Kem chocolate, mau đi sắp xếp ngay”
Thời buổi này không thể so với ngày sau, kem chính là thứ cực kỳ đắt đỏ hơn nữa có thể mua được hay không còn phải nói đến duyên phận, càng đừng nhắc đến chọn vị.
Tuy rằng không dễ tìm nhưng so với tìm được diễn viên nhỏ khiến diễn đạo diễn hài lòng, trợ lý càng bằng lòng đi tìm kem chocolate hơn.
Lúc này Bánh Bao nhỏ mới cười híp mắt đầy hài lòng.
Đạo diễn càng nhìn Bánh Bao nhỏ lại càng hài lòng, đứa trẻ này lớn lên thật sự quá khiến người yêu mến, đạo diễn Trần cố gắng khống chế mình lắm mới không bé Bánh Bao nhỏ lên thơm hai cái, sợ dọa người ta sợ chạy
mất.
Sắp xếp xong cho Bánh Bao nhỏ, đại diễn Trần khôi phục tâm trạng nhìn về phía mấy đứa trẻ khác. Từ Bánh Bao nhỏ đến Cơm Nắm rồi lại đến Trụ Tử, rồi lại đến Bánh Trôi nhỏ trên lưng cậu bé, đạo diễn Trần
nhìn từng người một, càng nhìn càng hài lòng, lẽ nào trẻ con bổ mắt nhất toàn quốc đều ở nhà Nhã Lệ sao? Chẳng trách ông ta không tìm được nổi một người hợp mắt nhìn.
“Nhã Lệ, mấy đứa trẻ này đều là con nhà cô sao? Không phải cô chỉ có một đứa con trai thôi sao?” Đạo diễn TRần
hỏi.
Nhã Lệ ôm cánh tay của Trụ Tử, đáp: “Đây là con trai tôi, mấy đứa trẻ khác là con của gia đình bạn tốt nhất của tôi, đều là tôi nhìn lớn lên, không khác gì con nhà mình.
Đạo diễn Trần gật đầu: “Trẻ ngoan, đều là trẻ ngoan. Đạo diễn Trần nhìn về phía Bánh Trôi nhỏ, hỏi một cách ôn hòa: “Cô gái nhỏ, cháu tên là gì? Cháu thích ăn gì?”
Bánh Trôi nhỏ cũng là người không sợ người lạ, đáp với giọng giòn tan: “Cháu tên là Bánh Trôi nhỏ, thích ăn bánh trôi nhất”
“Bánh Trôi nhỏ à, tên hay, còn thích ăn bánh trôi nữa, hay hay hay” Đạo diễn Trần lại chỉ một người khác: “Đi, cậu mau đi mua bánh trôi, mặn ngọt có hết.
Phim trường đã âm u một thời gian dài rồi, hiếm khi đạo diễn Trần trời quang mây tạnh, mọi người giống như được đại xá, chạy việc cũng vô cùng nhanh nhẹn.
Nội dung vở kịch cần hai diễn viên nhỏ diễn một đôi long phụng thai của một dòng họ nổi tiếng yêu nước, đây là một danh gia vọng tộc trăm năm vì dân vì nước, ở thời kỳ chiến tranh lại càng sử dụng đường thủy cá nhân của mình vận chuyển đủ loại vật chất cho Bát Lộ, tóm lại con cái của mỗi một thế hệ của gia tộc này đều nổi tiếng vừa có thế giới quan đúng đắn của giai cấp vô sản, vừa giỏi chuyên môn kỹ thuật. Người như vậy hiển nhiên có phúc báo, đến thế hệ nhỏ tuổi nhất càng sinh được một đôi long phụng thai khiến người ngưỡng mộ, không chỉ người gặp người thích mà còn là Tiểu Bát Lộ vô cùng yêu nước, giúp quân Bát Lộ làm không ít việc tốt, được mọi người vô cùng yêu mến.
Hai diễn viên nhỏ tương đương với sự tồn tại của vật cát tường trong toàn bộ phim nên đạo diễn vô cùng coi trọng, bắt đầu từ khi vạch kế hoạch quay đã luôn tìm diễn viên nhỏ rồi.
Mới đầu đạo diễn muốn tìm long phụng thai, nhưng bất cứ thời đại nào long phụng thai cũng ít như lông phượng sừng lân vậy. Ở thời buổi này cho dù là song bào thai cũng đã hiếm thấy nên hiển nhiên không tìm được, sau này mở rộng điều kiện tìm được hai đứa trẻ tuổi xấp xỉ là được. Thời đại này mọi người vẫn có thành kiến “con hát” đối với sự tồn tại của diễn viên. Nếu không phải trong nhà đói kém thì cũng chẳng muốn đưa con mình đến tổ kịch, lại thêm lúc này trẻ con được ăn no mặc ấm đã là điều rất xa xỉ rồi, danh gia vọng tộc chân chính cũng sẽ không đưa con đến tổ kịch, làm sao mà tìm được đứa trẻ nuôi đến béo trắng được? Đạo diễn Trần chạy khắp
mấy trường mẫu giáo hiển nhiên cũng không tìm được một người hợp mắt.
1024 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận