Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 133. Nhắc nhở

Chương 133: Nhắc nhở
Tô Tiếu Tiếu dở khóc dở cười, con trai, cho dù có bớt lượng của một cái bánh bí đỏ thì vẫn chẳng ít đâu, nhưng bỏ đi, có đứa trẻ dạ dày lớn hơn một chút, không no căng là được rồi.
Sau bữa sáng, Tô Tiếu Tiếu sắp xếp nhiệm vụ học cho hai đứa trẻ, mình cũng bắt đầu lấy sách giáo khoa của Trụ Tử ra soạn giáo án.
Trình Lệ Phương chủ yếu dạy Trụ Tử nhỏ ngữ văn, ngữ văn cấp một vẫn rất đơn giản, một ngày nhiều nhất cũng chỉ hai tiết, có đôi khi là một tiết, một lớp không vượt quá tám tiết một tuần, Tô Tiếu Tiếu dự định rút thành hai ngày một tiết, như vậy vừa đủ.
Trình Lệ Phương đại khái không chỉ dạy một lớp của Trụ Tử nhỏ nhưng những lớp khác Tô Tiếu Tiếu tạm thời không thể quan tâm được đến.

Triệu Tiên Phong về đến nơi đóng quân đã ngay lập tức cho người gọi Lý Mộc tới.
“Báo cáo đoàn trưởng, Lý Mộc có mặt, anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Lý Mộc là một người hàm hậu thành thật, cũng được tính là một người thô kệch có chút văn hóa, nhiệm vụ giao cho anh ta cũng luôn được hoàn thành rất xuất sắc, lên chiến trường cũng là người xông pha ở tiền tuyến nhất, ngày sau cơ hội có thể leo lên cao cũng rất lớn, chỉ là bình thường không để ý gia đình cho lắm, từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến huấn luyện binh của mình thế nào.
Triệu Tiên Phong cũng không quanh co lòng vòng với anh ta mà trực tiếp nói hết những gì mình biết, cuối cùng mới bảo: “Hàn Thành có lòng tốt kêu tôi nhắc nhở anh, cái gọi là tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, nhà anh còn không ổn định thì làm sao bình thiên hạ được? Con của anh bị người vợ gây trở ngại đó của anh dạy hư, dung túng cho cậu bé trộm đồ, đi bắt nạt con mồ côi của liệt sĩ, bản thân cô ta làm thầy người khác mà còn không thể làm gương tốt, những chuyện này đều có lớn có nhỏ, nhân lúc này vẫn còn cơ hội xoay chuyển, anh nghĩ xem thế nào mà làm, đừng thật sự đợi đến khi cô ta phạm lỗi sai lớn không thể cứu vãn, vậy toàn bộ sự cố gắng của anh ở nơi này cuối cùng đều sẽ uổng phí hết.”
Lý Mộc thật sự đổ mồ hôi lạnh đầy người, tuy rằng là một người thô kệch nhưng anh ta không ngu, vợ nhà mình có đức hạnh gì cũng không phải anh ta không biết, chẳng qua không ngờ cô ta lại dung túng cho Đại Thụ đi bắt nạt Trụ Tử, người vợ này bao che cho con trai không nói lại còn đắc tội với cả chủ nhiệm Hàn đã từng cứu anh ta, hại con người ta không đi học tiết của cô ta, đến mức vợ của chủ nhiệm Hàn người ta cũng muốn đi dạy thay tiết của cô ta.
Thật sự là thiếu dạy dỗ mà!
“Đoàn trưởng, anh yên tâm, anh cho phép tôi nghỉ nửa ngày, tôi sẽ về nhà chỉnh đốn lại gia đình!” Lý Mộc cho rằng chuyện này thật sự vô cùng cấp bách.
Triệu Tiên Phong nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi đó của Lý Mộc thật sự lo lắng anh ta về nhà sẽ đánh vợ, nên nhắc nhở anh ta: “Tôi cho phép anh nghỉ cũng được, có chuyện gì thì từ từ nói, không thể ra tay đánh đồng chí nữ và trẻ con, nghe thấy chưa?”
Lý Mộc gãi ót: “Đoàn trưởng, anh yên tâm, tôi có tức giận thế nào cũng sẽ không đánh vợ, nhưng con cái quá hư đốn không ra tay không được, thời gian tôi ở nhà ít, thằng bé cũng sợ tôi, bình thường ngược lại cũng không nhìn ra được nó hư như vậy, tóm lại anh yên tâm, tôi tự biết chừng mực.”
Lời nên nói Triệu Tiên Phong cũng đã nói, dù sao cũng là chuyện gia đình nên anh ta cũng không tiện can thiệp vào quá nhiều, chỉ cho phép Lý Mộc nghỉ để anh ta về nhà.
Trình Lệ Phương vẫn giống như bình thường, dẫn theo con trai đến trường.
Không biết có phải có tin đồn gì truyền ra hay không mà cô ta cứ cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô ta khác hẳn ngày thường, cứ thấy có chỗ nào đó quái quái, nếu như cô ta thật sự mất bát cơm giáo viên này, còn không biết sẽ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ thế nào nữa.
Đều tại Tô Tiếu Tiếu đó, trước khi cô tới khu gia đình này cũng có chuyện gì đâu.
Vừa nghĩ như vậy, Trình Lệ Phương lại càng ghét Tô Tiếu Tiếu hơn.
Khi Lý Mộc chạy đến trường học thì Trình Lệ Phương vừa mới dạy xong tiết đầu tiên.
Giờ này lại nhìn thấy Lý Mộc ở trường học, cô ta còn tưởng anh ta lại sắp phải lên chiến trường nên qua đây tạm biệt.
“Lại đi làm nhiệm vụ sao?” Trình Lệ Phương hỏi.
Lý Mộc nhìn cô ta, cô ta gả cho mình vào năm hai mươi tuổi, chớp mắt đã qua bảy, tám năm, từ sáng đến tối anh ta ở nơi đóng quân huấn luyện hoặc là lên chiến trường, quả thật chưa từng quản cô ta và con trai cẩn thận.
Nhà không phải của một mình cô ta, Lý Mộc cũng thừa nhận bản thân có lỗi, anh ta kiềm chế cơn giận nói: “Không đánh giặc, đi gọi con trai ra đây, theo tôi đến nhà chủ nhiệm Hàn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận