Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 259: Háo hức

Lý Ngọc Phụng vừa vặn đựng than vừa dùng để đun trà gừng vào trong lồng sưởi, rồi phủ lên trên cùng một
tầng tro, sờ nhiệt độ cảm thấy thích hợp mới mang ra, nghe thấy Hàn Thành nói như vậy bà ấy trực tiếp đưa lồng sưởi cho anh: “Hàn Thành đừng đi, sức lao động trong đội nhiều như vậy cũng không thiếu mình con, con
phụ trách ở trên bờ trông đám trẻ đi, người đông chen nhau lỡ như lạc mất cũng không được, con để bọn trẻ ngồi vây quanh lồng sưởi hơ tay sẽ không lạnh nữa.
Hàn Thành nghĩ thấy cũng đúng, tuy rằng đám trẻ không nghịch nhưng cũng đề phòng trẻ con nghịch ngợm
nhà người khác.
Bánh Đậu nhỏ vừa nghe cha cũng muốn đi, chạy “bịch bịch bịch” qua kéo ống quần cha, giơ tay đòi anh bế. Hàn Thành đặt lồng sưởi xuống ôm đứa trẻ lên: “Bên ngoài quá lạnh, con ở nhà với mẹ có được không?” Bánh Đậu nhỏ quay đầu làm nũng với mẹ: “Mẹ ơi, muốn đi…”
Bánh Đậu nhỏ bình thường rất ít cùng các anh trai ra ngoài, phần lớn thời gian đều tình nguyện ở bên cạnh mẹ,
hiếm khi cậu bé muốn ra ngoài chơi nên Tô Tiếu Tiếu cũng không nỡ từ chối cậu bé: “Hàn Thành, hay là anh bế cả thằng bé đi đi, nhét thằng bé trong áo khoác đừng để lạnh là được.
Lý Ngọc Phụng lấy một cái bọc có khả năng dùng từ lúc Tô Tiếu Tiếu còn nhỏ đến tận bây giờ không biết đã vá
bao nhiêu chỗ ra bọc Bánh Đậu nhỏ lại thật kín kẽ: “Đứa trẻ nhà con, Bánh Đậu nhỏ thì không lạnh, gió đều thổi hết vào lòng Hàn Thành vậy Hàn Thành không lạnh sao?”
Tô Tiếu Tiếu há hốc mồm, hai người ôm nhau, ủ ấm cho nhau lẽ nào không phải càng ấm hơn sao? Bánh Đậu nhỏ được bọc trong tấm vải giống như vải được tạo ra từ nhiều mảnh vải nhỏ khác nhau thật kín kẽ,
lỗ
tai cũng nhét trong mũ, cả người chỉ để lộ ra mỗi gương mặt nhỏ, càng tôn lên làn da trắng hơn, đôi mắt to long lanh chớp một cái, vô cùng đáng yêu.
Tô Tiếu Tiếu cũng không nhịn được mà đứng dậy chọc vào mặt đứa nhỏ: “Lạnh thì phải nói với cha mau về nhà
đấy”
Bánh Đậu nhỏ nghiêng đầu, gương mặt trắng nõn áp sát lên vai cha, nói với giọng non nớt: “Mẹ, con không
lạnh…”
Tô Tiếu Tiếu lại không nhịn được mà chọc vào mặt của đứa trẻ: “Vậy đi đi, Hàn Thành, anh để ý bọn trẻ một chút nhé, Trụ Tử, Tiểu Bảo, Cơm Nắm, mấy đứa cũng phải chú ý an toàn đấy.
Ba đứa lớn ngồi xổm trước lồng sưởi, Trụ Tử và Cơm Nắm đều là lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, sờ vào còn vô
cùng ấm áp nữa chứ, bàn tay nhỏ hơ lên rồi cũng không muốn rụt về nữa, cảm thấy cực kỳ yêu thích. Ba đứa lớn ngẩng đầu, đồng thanh đáp: “Bọn con sẽ chú ý ạ!”
Mấy đứa lớn mỗi người cầm theo một cái ghế nhỏ, Hàn Thành một tay bế Bánh Đậu nhỏ, một tay xách lồng sưởi,
chậm rãi xuất phát đến ao cá.
Tiếng phát thanh gọi các xã viên mang đồ chống thấm xuống ao cá của Tô Vệ Dân đột nhiên vang lên.
Tiểu Bảo nói: “Chú ơi, chúng ta phải nhanh một chút, bằng không mọi người nghe thấy phát thanh đều sẽ đi cướp chỗ đó” Hàn Thành đáp: “Mấy đứa đi trước đi, chú ở phía sau mấy đứa, đường trơn, cẩn thận một chút”
Ba đứa lớn hú một tiếng, Cơm Nắm nói: “Đi, chúng ta thi chạy, ai tới điểm cuối trước thì người đó thắng nhé.
Tiểu Bảo cũng không ngốc: “Các em chắc chắn không thể thắng được anh đâu.
Trụ Tử lại còn hỏi: “Tại sao vậy?”
Tiểu Bảo: “Bởi vì các em đều không biết đường, phải để anh dẫn đường, há há há…”
Rõ ràng đám trẻ đều vô cùng ngoan, cũng không ồn ào cho lắm, một chuyến đi này khiến cả sân đều yên tĩnh
hẳn
đi.
Tô Tiếu Tiếu vốn còn muốn giúp dỡ len nhưng Trương xuân Anh nói cô ta cầm lồng sưởi nằm trên giường sẽ khá thoải mái hơn, cô ta làm xong rất nhanh nên không cần cô giúp, Tô Tiếu Tiếu cũng vui vẻ nhàn rỗi.
Lý Ngọc Phụng cũng đựng ba cái lồng sưởi, đám trẻ cầm đi một cái, Trương Xuân Anh một cái, còn một cái cho
Tô Tiếu Tiếu.
Bà ấy nhân lúc mọi người đều đi góp vui mà nhanh chóng quay vào nhà lấy kẹo và bánh quy gì đó mà Tô Tiếu mang về ra nhặt lấy một ít, Tô Tiếu Tiếu thích ăn hoa quả nên không lấy hoa quả, thịt heo mà bọn họ mang
Tiếu
về hôm qua cũng rất nhiều, bà ấy cũng cắt một miếng nhỏ, gom được một túi không nhỏ lén lút đi ra ngoài.
Tô Tiếu Tiếu vô cùng tò mò, nhỏ giọng hỏi bà ấy: “Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”
Lý Ngọc Phụng mặc kệ cô: “Về rồi nói với con sau”
Tô Tiếu Tiếu đứng ở cửa nhìn mẹ mình đi ra phía sau sân, đặt đồ trong cái sân tồi tài ở phía sau nhà mình đó rồi
nói khẽ một câu gì đó, nói xong mẹ cô lập tức vòng qua một bên khác. Bà ấy vừa đi, rất nhanh đã có một bà dì
gầy gò tuổi tác cũng chỉ lớn ngang bà ấy bước ra khỏi ngôi nhà tồi tàn lén lút cầm đồ lên, đầu cũng không ngẩng
lên mà đi thẳng vào trong nhà.
[Cảm ơn bạn hanruby đã đẩy 50 kim phiếu cho truyện ^^]
976 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận