Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 485: Lo lắng

Trụ Tử nhỏ lắc đầu: “Không, sau khi than lửa tắt sẽ trở nên lạnh. Nếu buổi tối không thêm than đến sáng dậy sẽ
ngại quá lạnh, nhưng chú lão Dương thường sẽ dậy thêm than lửa một lần, trời lạnh như vậy kêu chú ấy đừng ra
ngoài mà chú ấy không nghe.
Bánh Bao nhỏ vốn nhiều thịt nhiều mỡ không sợ lạnh cho lắm, nằm chưa được một lúc, gương mặt nhỏ đã đỏ
bừng: “Anh Trụ Tử, em cảm thấy nóng quá à?”
Trong phòng đặt cái bô, Trụ Tử nhỏ kêu hai em trai đi tè trước, sau khi về giường lại giúp bọn trẻ thay hai bộ
quần áo: “Không cần mặc nhiều quần áo như vậy đi ngủ, nhưng buổi tối phải dạy đi tiểu thì nhất định phải mặc
quần áo lên, bằng không sẽ bị cảm lạnh, biết chưa?” Bánh Đậu nhỏ và Bánh Bao nhỏ gật đầu: “Bọn em biết rồi ạ?
Trụ Tử nhỏ lại đổi một cái chăn mỏng hơn một chút cho riêng Bánh Bao nhỏ, gói đứa trẻ kỹ lại: “Bây giờ còn
nóng nữa không?”
Bánh Bao nhỏ lắc đầu: “Không nóng, dễ chịu lắm.
Trụ Tử nhỏ xoa đầu em trai: “Vậy thì ngoan ngoãn ngủ đi”
Bánh Bao nhỏ sớm đã vô cùng buồn ngủ rồi, nói xong “chúc anh Trụ Tử ngủ ngon” gần như đã ngủ ngay lập tức.
“Bánh Đậu nhỏ có cảm thấy nóng không?” Trụ Tử nhỏ hỏi Bánh Đậu nhỏ.
Bánh Đậu nhỏ lắc đầu: “Thay quần áo là không nóng nữa rồi ạ?
Trụ Tử nhỏ lại xoa đầu em trai: “Nóng hay lạnh đều phải nói với anh, không thể chịu, biết chưa?”
Bánh Đậu nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi, chúc anh Trụ Tử ngủ ngon.
Trụ Tử nhỏ giúp cậu bé chèn góc chăn: “Nhắm mắt lại ngủ đi, ngủ ngon.
Cơm Nắm đang cầm một quyển sách trong tay đọc, nghe thấy Trụ Tử nhỏ giống như một người mẹ già chăm
sóc hai đứa em trai, mới “chậc chậc” hai tiếng: “Anh Trụ Tử nhà chúng ta càng ngày càng có phong phạm anh lớn
rồi nha”
Trụ Tử nhỏ qua năm tuổi mụ đã là mười hai, cậu bé quả thực càng ngày càng có phong phạm anh lớn, nhưng
tính cách của cậu bé vẫn luôn dịu dàng nho nhã, cùng với tuổi tác cao lên càng lúc càng chững chạc, cũng càngngày càng biết chăm sóc người khác, em trai em gái đều rất thích dính lấy cậu bé.
Hiển nhiên Cơm Nắm cũng rất thương em trai em gái, nhưng cậu bé có hơi thô lỗ một tí, không biết cẩn thận như Trụ Tử nhỏ.
Trụ Tử nhỏ sắp xếp cho hai em trai xong mới bò lên giường, tiến đến bên cạnh Cơm Nắm: “Nói tới thì anh lớn hơn em đó, anh cũng nên gọi anh một tiếng anh đi, gọi anh nghe xem nào.
Cơm Nắm cầm sách gõ vào đầu cậu bé: “Nghĩ đẹp ghê, lúc nhỏ anh còn lùn hơn em đó, sao không thấy anh gọi em một tiếng anh?”
Trụ Tử nhỏ chắp hai tay gối sau đầu, chuyện cũ lần lượt bị lôi ra rõ ràng ở trước mắt, như thể chớp mắt cái thời gian đã phải dùng “rất nhiều năm trước” để hình dung, cậu bé nhớ đến tình hình rất nhiều năm trước khi lần đầu tiên gánh ốc đá trên núi đến nhà Cơm Nắm, khi đó đánh chết cậu bé cũng không nghĩ sẽ có một ngày như vậy. Đột nhiên Trụ Tử nhỏ nhìn Cơm Nắm một cách nghiêm túc: “Cơm Nắm, hình như anh chưa bao giờ từng nói cảm ơn em”
Khi đó Trụ Tử nhỏ cảm thấy cậu bé không phải anh em ruột có quan hệ huyết thống với Cơm Nắm và Bánh Đậu, vận mệnh của cậu bé đã thay đổi bắt đầu từ một khắc gặp được cả gia đình dì Tô, duyên phận giữa người với
người nói ra cũng thật kỳ diệu. Mới đầu cả nhà dì Tô không có điều kiện đã đối xử tốt với cậu bé. Cơm Nắm bảo vệ Bánh Đậu nhỏ thế nào thì bảo vệ cậu bé như vậy. Đến bây giờ cậu bé vẫn còn nhớ mình phải may mắn cỡ nào mới có thể gặp được người nhà như vậy, bây giờ còn có thêm em trai và em gái nữa.
Cơm Nắm lại dùng sách gõ vào đầu cậu bé, xoa da gà da vịt nổi đầy tay, ngáp một cái nói: “Thật không chịu nổi anh, đàn ông con trai đột nhiên buồn nôn như vậy, ngủ đi ngủ đi, ngày mai em còn phải dậy sớm một chút xem kinh thành rộng lớn của chúng ta nữa.
Trụ Tử nhỏ nằm xuống cùng cậu bé: “Thật ra ngày mai chúng ta có thể nếm thử nước đậu và bánh nướng vừng ở đầu phố cổ.
Cơm Nắm: “Nước đậu? Sữa đậu nành sao?”
Trụ Tử nhỏ nhớ đến vị của nước đậu mà rùng mình một cái, lừa đảo: “Cũng gần thế, dù sao cũng cùng là một thứ nhưng vị thì khác.
Cơm Nắm: “Vậy em phải nếm thử xem khác bao nhiêu, đều là đậu nành nghiền thành bột, không phải ngọt thì là mặn, có thể thối được chắc?”
Trụ Tử nhỏ im lặng không nói, nó thật sự thối đó, chua chua thối thối.
Tô Tiếu Tiếu cũng là lần đầu tiên ngủ trên giường đất, thời tiết ở thủ đô khô hanh khiến da trên người cô ngứa ngáy, ngủ trên giường đất không dễ chịu cho lắm, nằm rất lâu vẫn quay tới quay lui, còn Bánh Trôi nhỏ đã nằm trong góc ngủ say.
Hàn Thành ôm cô vào lòng, ghé sát bên tai cô hỏi: “Sao thế, lạ giường sao?”
997 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận