Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 93. Thân quen

Chương 93: Thân quen
Lần đầu tiên Châu Ngọc Hoa gặp Tô Tiếu Tiếu, cô cũng mặc bộ quần áo vá chằng vá chịt trên người này, nên cũng có lòng tốt muốn có thể giúp cô giải quyết vấn đề vải một chút. Vải thô này may quần áo có khả năng không tốt nhưng làm ga trải giường thì lại thích hợp nhất.
Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi thấy cũng đúng, trời vừa lạnh cũng phải thay chiếu đi và nên lồng ruột chăn vào. Ruột chăn trong nhà lại vừa đủ, nếu thêm cái giường nữa sẽ không còn đủ nữa, lỡ như Bánh Đậu nhỏ tè dầm gì đó vậy ngay cả cái để thay mới cũng không có mất.
“Vậy em cảm ơn chị Ngọc Hoa, màu thì em không chọn, cái nào cũng được, em lấy tiền đưa cho chị trước.”
Châu Ngọc Hoa giữ cô lại: “Được rồi được rồi, theo đạo lý thì đám trẻ còn phải gọi chị một tiếng mẹ nuôi đấy, cứ để lại cho lũ nhỏ dùng đi. Bây giờ em còn chưa có việc làm, chút tiền lương đó của Hàn Thành em vẫn nên tiêu tiết kiệm một chút, đúng rồi, đứa nhỏ bên ngoài đó là trụ Tử đúng không? Sao thằng bé cũng ở nhà các em?”
Tô Tiếu Tiếu nói lại tình hình của Trụ Tử với Châu Ngọc Hoa, rồi cũng nói cả suy nghĩ muốn giúp đỡ Trụ Tử nhỏ của mình ra luôn.
Châu Ngọc Hoa nhíu mày: “Em thật tốt bụng nhưng người mẹ đó của Trụ Tử không phải đèn cạn dầu đâu. Chị sợ đến lúc đó em phí sức mà không được việc gì mất, nếu như cô ta tìm tới cửa, một cô gái trẻ yếu ớt như em sợ là sẽ phải chịu thiệt đó. Như vậy đi, chuyện này chị kêu lão Triệu ra mặt cho, các em cứ coi như gắng gượng giúp tổ chức nhận nhiệm vụ này, đến khi đó nếu như mẹ của Trụ Tử tới làm loạn, em cứ kêu cô ta đến bộ đội tìm lão Triệu để lão Triệu gánh.”
Đây cũng là một suy nghĩ hay, tuy rằng Tô Tiếu Tiếu cũng không sợ mẹ của Trụ Tử tới làm loạn, nếu như cô ta còn dám tới cô còn muốn truy cứu cô ta tội đả thương người chạy trốn nữa, nhưng có thể bớt chút sức thì bớt chút sức, còn có một đống việc đang đợi cô đi làm nữa.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Cảm ơn chị Ngọc Hoa, nhưng không cần bàn bạc với lão Triệu nhà chị một chút trước sao?”
Châu Ngọc Hoa: “Chút chuyện nhỏ này anh ta còn có thể không đồng ý vậy anh ta cũng không xứng làm cái chức đoàn trưởng này, tuy rằng cha của Trụ Tử không phải lính dưới tay anh ta nhưng cũng là người của quân khu chúng ta.”
Triệu Tiên Phong nói về vợ mình cứ mở miệng là hô một câu cọp mẹ cũng không phải không có đạo lý, trước đây Tô Tiếu Tiếu cũng cảm thấy Châu Ngọc Hoa quá mức cường thế, không dễ ở chung cho lắm.
Nhưng thật ra ở chung rồi thấy con người cô ta vẫn rất tốt, hào phóng lanh lợi, không câu nệ tiểu tiết.
Châu Ngọc Hoa còn vội đi làm, cuối cùng để lại khúc vải màu cà phê sữa đó rồi đi, trước khi đi còn nhắc nhở Tô Tiếu Tiếu nhiều lần tuyệt đối đừng nói ra ngoài.
“Tiểu Hắc là người câm, mấy bà cụ dệt vải đó cũng đều là người câm điếc hết, cho nên chúng ta thường đều không hỏi giá mà tùy tâm cho thêm một chút là được, tóm lại em tuyệt đối đừng nói cho người khác.”
Làm sao Tô Tiếu Tiếu không biết mức nặng nhẹ của chuyện này, cô gật đầu: “Chị yên tâm, em sẽ không nói ra đâu, chị mau đi làm đi, đúng rồi, sáng nay em làm mấy cái bánh hẹ chị cầm hai cái thử đi, thuận tiện mang hai cái về cho Cá Nhỏ hộ em.”
Châu Ngọc Hoa: “Chà, bánh hẹ em làm chị nhất định phải nếm thử rồi, ngày nào Cá Nhỏ cũng ồn ào đòi tới nhà em ăn cơm, đúng rồi, hôm mười lăm tháng tám em đừng mua đồ ăn nhé cũng không cần mang gì hết, chị đã mua sẵn từ trước rồi. Đến khi đó mọi người qua đó là được, tay nghề của em tốt, nhớ tới sớm một chút giúp nấu cơm.”
Cô ta đã đi đến cửa rồi nhưng nhìn thấy Trụ Tử nhỏ lại quay đầu nhỏ giọng bảo: “Đến khi đó kêu hai bà cháu bọn họ cũng tới chung nha.”
“Em biết rồi.” Tô Tiếu Tiếu vào phòng bếp lấy mấy cái bánh hẹ đưa cho cô ta: “Chị mau đi làm đi.”
Sau khi Châu Ngọc Hoa đi rồi, Hàn Thành mới từ trong phòng đi ra: “Cô ấy lén dẫn em đi đâu vậy? Mua được dầu chưa?”
“Anh vẫn chưa đi à?” Tô Tiếu Tiếu cho rằng anh đã ra ngoài đi làm rồi cơ, đây đã là muộn hơn bình thường vài phút rồi.
Cô bước tới giúp anh chỉnh cổ áo: “Không đi đâu cả, chỉ đi tới một chỗ bán vải thô thôi, cũng có mấy người đáng thương đang dệt vải, chị ấy cứ nhất quyết tặng một khúc vải thô cho chúng ta, nói là tặng cho tụi trẻ nên em cũng không tiện từ chối.”
Hàn Thành gật đầu, anh và gia đình Triệu Tiên Phong không tính toán như vậy, có qua có lại, lần sau có ít đồ thích hợp thì đưa qua một ít là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận