Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 236: Tặng quà

Lần đầu tiên Bánh Đậu nhỏ thấy thứ này, nhưng đồ mẹ cho chính là đồ ngon, cậu bé cắn một miếng, vẫn chưa
nếm ra được vị gì đã gật đầu: “Mẹ, ngon…”
Nước miếng của Tô Tiếu Tiếu sắp chảy cả ra, không nhịn được lại rút một quả cắn nhẹ một miếng nhỏ, vị chua chua ngọt ngọt xông thẳng vào đầu lưỡi, đúng là rất ngon.
Cô lại cắn một miếng nhỏ nữa mới đưa hơn phân nửa còn lại vào miệng Hàn Thành.
Hàn Thành thấy cô nhìn chằm chằm vào kẹo hồ lô với ánh mắt tha thiết, vừa hơi đáng thương lại vừa hơi buồn
cười: “Em ăn thêm chút đi?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Không được, ăn nhiều sơn tra không tốt cho em bé, em nếm thử một chút vị là được, đợi
mùa đông em có thể dùng quả khác để làm kẹo hồ lô
Hàn Thành cắn miếng trên tay cô vào trong miệng, hỏi cô: “Quả khác cũng có thể làm kẹo hồ lô sao?” Anh vẫn
cho rằng kẹo hồ lô là bọc một lớp đường bên ngoài sơn tra chứ.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Hiển nhiên có thể rồi, đường hóa bọc ở bên ngoài bất cứ quả nào cũng được gọi là kẹo hồ
lô hết”
Được rồi, về phương diện này vợ có quyền uy, cô nói gì cũng đúng hết.
Hàn Thành lại lấy một cái áo từ trong cái bọc khác đưa cho Tô Tiếu Tiếu: “Mặc lên thử đi.
Tô Tiếu Tiếu sững sờ, đây là một chiếc áo khoác phục cổ có cổ áo đôi lớn màu cà phê, đều nói thời trang là một
vòng tuần hoàn, ở kiếp trước có khoảng thời gian rất lưu hành phong cách phục cổ Trung Âu, Tô Tiếu Tiếu còn
mua vài bộ đồ tương tự, không ngờ lại cũng có thể nhìn thấy trang phục như vậy ở thời đại này, cô sờ chất liệu
lập tức vô cùng ngạc nhiên: “Lông dê sao?”
Thời buổi này đã có lông dê rồi sao?
Hàn Thành kéo cô đứng dậy rồi khoác áo lên người cô, sau đó giống như mặc quần áo cho một bạn nhỏ, giơ một
xếp.
cánh tay của cô mặc vào rồi lại nâng một tay khác lên, Tô Tiếu Tiếu giống như một ma nơ canh mặc cho anh sắp “Ở cuộc họp có quen một người bạn tới từ Vương quốc Anh, trong lúc vô tình có nói muốn mua cho em một cái
áo khoác giữ ấm, là anh ta dẫn anh đi giúp anh mua, anh ta có thân phận người nước ngoài nên cũng không cần
phiếu ngoại
hối”
Hàn Thành giải cứu mái tóc của Tô Tiếu Tiếu trong lớp áo rồi cài cúc vào, cuối cùng chỉnh cổ áo rồi lùi lại vài bước, gật đầu với vẻ hài lòng: “Rất đẹp”
Bánh Đậu nhỏ cũng gật đầu theo: “Mẹ, đẹp…”
Hàn Thành vốn muốn dùng áo khoác quân mới phát của mình đổi một cái áo khoác quân kiểu nữ cho Tô Tiếu
Tiếu mặc, tuy rằng áo khoác quân rất giữ ấm nhưng người Tô Tiếu Tiếu nhỏ, có mặc cỡ nhỏ nhất vào cũng trông vô cùng cồng kềnh, làm việc cũng rất không thuận tiện. Khi ấy Hàn Thành vừa liếc mắt đã nhìn trúng áo khoác lông dê đơn giản lại vừa người này. Làn da của Tô Tiếu Tiếu vốn trắng, sau khi mặc cái áo này lên cả người lại
càng rạng rỡ mang thêm chút ý tứ uyển chuyển hàm xúc của phương Đông, so với nữ minh tinh nước ngoài mặc áo khoác cùng kiểu trong phim còn xinh đẹp hơn vài phần.
Không có người phụ nữ nào không yêu cái đẹp, kiếp trước có kiểu quần áo gì mà Tô Tiếu Tiếu chưa từng mặc qua? Có khả năng là vì chẳng thiếu gì nên ham muốn hưởng thụ vật chất của cô thật sự không cao, thoải mái mới quan trọng nhất, nhưng món quà mà Hàn Thành mua cho cô này lại khác về mặt ý nghĩa. Tô Tiếu Tiếu vô cùng thích, cô tìm một vòng cũng không tìm thấy nhãn hàng đâu, không biết thời buổi này không có hay là Hàn
Thành đã giật đứt, bộ áo này vừa nhìn đã biết không rẻ rồi: “Rất đắt đúng không? Thật ra áo bông mà mẹ em may cũng rất ấm.
Hàn Thành không chịu trả lời đúng trọng tâm mà chỉ đáp: “Khi biểu dương trong đại hội có phát chút tiền mặt, còn thừa ít tiền”
Lần đó về quê Hàn Thành nói tiền thưởng nhiệm vụ của anh là sáu trăm đồng, vừa vặn làm tiền sinh lễ, không
biết tiền thưởng lần này là bao nhiêu nhưng ít nhất cũng phải mấy trăm đồng. Thời buổi này mấy trăm đồng chính là một khoản tiền lớn, Hàn Thành cũng thật không tiếc gì với cô cả.
Tô Tiếu Tiếu không phải loại người không biết tốt xấu, sau này phải nghĩ cách kiếm càng nhiều tiền hơn mới được, cô nhón chân bám vào cổ Hàn Thành hôn lên sườn mặt anh: “Cảm ơn anh, em thích lắm. Bánh Đậu nhỏ còn đang nhìn nên Hàn Thành không tiện làm quá mức, chỉ xoa đầu cô: “Thích là được. Cơm trưa là Hàn Thành nấu, nói một cách chính xác là anh làm dưới sự chỉ đạo của Tô Tiếu Tiếu. Trong bếp, cô giống như một cái đuôi nhỏ lăng quăng phía sau anh, còn phía sau cô lại có một cái đuôi nhỏ là
Bánh Đậu nhỏ, ba người xoay tới xoay lui vô cùng vui vẻ, nụ cười trên mặt Hàn Thành mãi không biến mất, nhìn vào vô cùng anh tuấn.
[Cảm ơn bạn phu0123vt đã đẩy 8 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn SandyJu đã đẩy 24 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn MaiNguyễn đã đẩy 15 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn NhunNhun0606 đã đẩy 20 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn yy19716794 đã đẩy thêm 35 kim phiếu cho truyện, chúc mn ngày nghỉ lễ vui vẻ ^^]
1010 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận